Giang Diệp bảo cậu ngồi ghế phụ, vừa thiết lập hướng dẫn vừa giải thích: “Vốn định để cậu về nhà nhưng trùng hợp quá, hôm nay đạo diễn Trịnh của "Đêm gặp rồng" đang ở khách sạn Manli gần đây, để tôi đưa cậu đi gặp ông ấy luôn vậy.”
Người quản lý ở cấp độ như cô ta rất ít khi tự đưa nghệ sĩ của mình đi gặp đạo diễn vì họ không có nghĩa vụ mà cũng chẳng cần phải làm vậy.
Nhưng cô ta hơi thích Văn Tinh Trạch thật, hơn nữa còn là kiểu càng nhớ tới càng thích, đúng là khá kỳ lạ. Với lại đúng là trùng hợp nên mới dứt khoát chạy thêm một chuyến.
Bên cạnh đó, phía nhà sản xuất không định cho casting công khai vai diễn mà cô ta muốn lấy cho Văn Tinh Trạch trong "Đêm gặp rồng". Nghe nói họ muốn cho Hứa Bạch Kính đi cửa sau, nhưng đạo diễn Trịnh vẫn đang do dự.
Nếu muốn cướp vai thì phải tranh thủ ngay lúc này, trễ xíu nữa sẽ không còn.
“Hứa Bạch Kính?” Cái tên này làm Văn Tinh Trạch thấy nao nao. Thật ra cậu cũng hơi để ý tới khách sạn Manli, cái vụ bao hết để cậu đi sân bay tìm máy bay riêng gì gì đó ấy, mặc dù cậu cũng chẳng coi đó là thật.
Giang Diệp liếc mắt nhìn cậu một cái: “Cơ nhà cậu ta to phết, sao, sợ rồi hả?”
Văn Tinh Trạch nói thật: “Cũng cũng.”
Hứa Bạch Kính là nhân vật chính của "Cá Koi nhà giàu có siêu nhiều tiền". Trong nguyên tác, vì cậu đối đầu với vai chính nên mới rơi vào kết cục thê thảm như vậy. Vậy nên sau khi debut, Văn Tinh Trạch cố gắng tránh hết tất cả những tình tiết liên quan tới cậu ta.
Lúc nhận được kịch bản "Đêm gặp rồng", Văn Tinh Trạch đã biết mình phải đối đầu với Hứa Bạch Kính rồi, nhưng lần này cậu lại nghĩ thông.
… Cùng lắm là đi rửa xe, ngay cả việc thu mua đồng nát cậu cũng đã làm, tính ra đi làm thợ sửa xe còn là thăng tiến trong sự nghiệp rồi ấy chứ?
Với lại.
Thật ra tối qua Văn Tinh Trạch nằm mơ.
Cậu mơ thấy vũ trụ song song trong trò chơi có một đám người giám hộ như bà mẹ già, lúc thì gọi cậu là bé con lúc lại gọi là bệ hạ, lo lắng việc ăn uống ngủ nghỉ rồi lại quan tâm đến sự nghiệp của cậu… Giấc mơ kia quá chân thực, tới giờ cậu vẫn cảm thấy cảnh trong mơ là thật.
Không phải Hứa Bạch Kính chỉ có năm người ba nuôi à?
Đều là người có người giám hộ che chở, khinh thường ai chứ.
Ở một vũ trụ khác.
Suy nghĩ của Văn Tinh Trạch hiện ra trong giao diện trò chơi dưới hình thức khung độc thoại.
Sau một lúc im lặng thật lâu, comment nổ tung.
[Bất Tri Hạ: A a a a a!]
[Phi Bạch 11: A a a a a a a!]
[Tiểu đội gả cho bệ hạ: A a a a tôi khóc đây, tuy rằng tôi cũng không biết khóc vì cái gì, chắc là tại bé con ngọt quá đó a a a a!]
… Các người giám hộ toàn vũ trụ đồng loạt ôm lấy trái tim.
***
Tại khách sạn Manli.
Bữa tiệc điểm tâm buổi sáng của các phu nhân nhà giàu vừa mới kết thúc, phục vụ đang ở cửa tiễn khách. Nhân viên ở bãi đậu xe kéo cửa xe ra, một quý bà trong đó nghiêng đầu, thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc là vị nào mà lại hào phóng đến vậy?” Thư ký bên cạnh bà ta đang nhét danh thiếp và tiền boa vào tay phục vụ, bà ta nói: “Tôi có thể nhờ cậu dẫn tôi vào đó không?”
Những người tham gia bữa tiệc điểm tâm sáng nay đều là những người quyền quý nằm trên đỉnh kim tự tháp, nhưng đám người này lại không có ai đủ tư cách… bao hết cả khách sạn Manli chỉ để dùng sân bay một lúc, có thể nói đây là đãi ngộ cấp khách quý quốc gia.
Ngay cả cậu minh tinh trẻ Hứa Bạch Kính rất kiêu ngạo kia cũng vậy. Một trong những ba nuôi của cậu ta có cổ phần ở Manli, thế đã đủ để cậu ta hoành hành ở Thủ đô rồi nhưng cậu ta cũng không thể làm được chuyện này.
Dù bọn họ đã là người giàu có quyền quý mà người thường không dám tưởng tượng nhưng vẫn còn thiếu một khoảng so với đại gia quyền quý đứng đầu thật sự.
Ở trong nước thì bà ta chỉ nghĩ tới nhà họ Trì, nhưng lần này hiển nhiên không phải là nhà họ Trì.
Nhân viên phục vụ đã được huấn luyện kỹ càng, cậu ta cúi đầu rũ mi, miệng cứng như đá: “Xin bà Diệp thứ lỗi, quý bà cũng đừng làm khó tôi.”
Vị phu nhân nhà giàu đó thở dài, không cưỡng cầu nữa mà khom người lên xe.
Cách đó không xa.
Một thiếu niên khoảng hai mươi tuổi đứng dưới hiên nhà, trợ lý xấu hổ đứng cạnh cậu ta, mà cậu ta lại đang làm nũng với người trong điện thoại: “Ba, con đã nói hôm nay con hẹn đạo diễn Trịnh để bàn về kịch bàn ở khách sạn Manli rồi mà… Bao hết á? Con không muốn nghe mấy lời đó, cả lời nói của ba cũng không được ạ?”
Gương mặt cậu ta cực kỳ tinh xảo, từ cách giơ tay nhấc chân có thể thấy là một công tử bột được nuông chiều từ bé.
Người đó đúng là Hứa Bạch Kính.
“Bạch Kính, đừng làm loạn nữa.” Giọng nói của người đàn ông ở đầu bên kia trầm ổn gợi cảm, vừa nghe đã biết là giọng nam chính điển hình, chỉ là giọng điệu hơi bực bội: “Tuần sau ba sẽ đưa con đi Zurich trượt tuyết, không phải nhà thiết kế con thích mới ra mẫu mới à?”
“Con nói rồi, con không muốn nghe mấy lời đó!”
Từ nhỏ tới lớn, Hứa Bạch Kính sống rất thuận lợi nên cậu ta đâu thể chịu nổi loại ấm ức này, hơn nữa là giờ đang ở trước mặt người khác… Đạo diễn Trịnh Tiêu của "Đêm gặp rồng" còn đang đứng cạnh, điều này khiến Hứa Bạch Kính càng thấy mất mặt hơn.
Hai người lại tranh chấp một lúc, cuối cùng bên kia cũng chịu thỏa hiệp. Lát sau, nhân viên phục vụ vừa lau mồ hôi vừa đi tới, nói: “Ngài Hứa, ngài có thể sử dụng khu vực quanh bể bơi lộ thiên, nhưng ngài làm ơn hãy kết thúc trước mười hai giờ.”
Bể bơi lộ thiên là khu vực xa sân bay nhất của Manli. Dù vậy thì ba nuôi của Hứa Bạch Kính vẫn phải vận dụng toàn bộ quyền lực, khó khăn lắm mới giành được; hơn nữa cũng chỉ được sử dụng trước khi vị khách kia tới.
“Nói chuyện ở chỗ khác cũng được.” Trịnh Tiêu là một người đàn ông trung niên đeo kính tròn, dáng vẻ khá thư sinh thời dân quốc, tính cách cũng rất tốt.
Hứa Bạch Kính nói: “Không sao, ba tôi luôn chiều theo ý tôi, với ông ấy thì chuyện này chẳng phiền toái gì đâu.”
Trịnh Tiêu hơi nhíu mày, cuối cùng cũng không nói gì.
Nhân viên phục vụ đưa họ tới bể bơi lộ thiên.
Manli phồn hoa ngày nào lúc này lại chẳng có khách khứa lui tới, các nhạc công ngồi giữa sân khấu lên tới mười nghìn mét vuông đang thử điều chỉnh nhạc cụ, suối phun phỏng theo phong cách Baroque làm lượng nước trong bể dâng lên theo quy luật.
Nửa chừng Trịnh Tiêu phải ra ngoài gọi điện thoại, sau đó ông ấy quay lại nói: “Ngại quá, lát nữa hai người bạn của tôi cũng tới đây, có ảnh hưởng gì không?”
Hứa Bạch Kính nằm dưới ô che nắng, thật ra cũng hơi không vui nhưng không thể hiện ra mặt: “Vâng, tùy ông.”
Một trong hai người bạn của Trịnh Tiêu tới rất nhanh, là một người đàn ông để tóc dài, bề ngoài trông hơi lôi thôi. Hứa Bạch Kính nghe nói Trịnh Tiêu thích kết bạn với mấy người kỳ quái kiểu này, chỉ cần hợp nhau thì ăn mày cũng uống rượu với nhau được.
Người đàn ông để tóc dài kia giơ tay tỏ vẻ muốn bắt tay với cậu ta nhưng Hứa Bạch Kính chỉ nhai đá trong nước trái cây và cúi đầu chăm chú chơi điện thoại.
Người đàn ông kia biết ý cười cười, không nói gì.
Trịnh Tiêu nhìn thấy tất cả.
“Đạo diễn Trịnh, thời gian của ông với tôi đều rất quý giá, đừng vòng vo tam quốc làm gì nữa.” Hứa Bạch Kính mở kịch bản "Đêm gặp rồng" ra: “Cá nhân tôi rất thích nhân vật này, về nhà cũng đọc kịch bản rất nhiều lần rồi… Nói hơi ngông tí thì nhân vật này như được thiết kế riêng cho tôi vậy, ông thấy sao?”
Tuyến thời gian của phim tiên hiệp "Đêm gặp rồng" rất chặt chẽ, thế gian rung chuyển đến từ nam nữ chính ở hai thế lực khác nhau bước lên hành trình tìm kiếm dài dòng.
Mà nhân vật Hứa Bạch Kính nói tới tên Hành Chi, là một nhân vật linh hồn của "Đêm gặp rồng".
Hắn là hậu duệ cuối cùng mà Tộc Rồng lưu lại ở thế gian, cũng là “rồng” trong "Đêm gặp rồng".
Đây là một nhân vật rất có chiều sâu, nửa đời trước hắn được trưởng bối trong tộc nuông chiều, nửa đời sau lại sa sút lang bạt kỳ hồ. Hắn có khí phách thiếu niên, trong lòng cũng có phiền muộn; hắn là thiếu niên chìm đắm trong rượu chè sắc đẹp nhưng cũng là boss cuối được che giấu sâu nhất của cả phim.
Yêu cầu duy nhất của Trịnh Tiêu đối với vai Hành Chi là: Linh khí.
Nói khó cũng không khó.
Nhưng ít nhất ông ấy biết Hứa Bạch Kính không đạt yêu cầu.
Hứa Bạch Kính sẽ hủy hoại nhân vật này, thậm chí là cả bộ phim, biến nó trở thành sản phẩm thương nghiệp bán hủ kiếm tiền đơn thuần. Này không phải nói quá, chỉ cần xem lại những bộ phim mà Hứa Bạch Kính từng tham gia, nói cách khác thì là những bộ phim đã bị cậu ta hủy hoại sẽ biết.
Đây cũng là nguyên nhân Trịnh Tiêu mãi không chịu nhả ra, dù tư bản sau lưng Hứa Bạch Kính liên tục tạo áp lực với ông ấy.
“Tôi biết, ông là đạo diễn rất chú trọng hình ảnh và biểu hiện trên màn ảnh.” Hứa Bạch Kính nói, dù sao thì cậu ta cũng đã học bài rồi: “Ông có thể xem những tác phẩm trước đó của tôi… Sao cậu ta vào đây được?”
Hứa Bạch Kính đang nhìn về phía cửa bỗng nhíu mày lại.
Trịnh Tiêu nhìn theo, đẩy kính một cái rồi nói: “Tôi hẹn Giang Diệp, có thể đó là nghệ sĩ của cô ấy. Cậu quen à?” ( app truyện TᎽT )
Hứa Bạch Kính trả lời rất tùy tiện: “Quen? Cũng coi là vậy. Cậu ta tên Văn Tinh Trạch, lúc trước đi show tôi hay nghe cậu ta khóc lóc kể lể rằng nhà mình rất nghèo.” Khóc lóc kể lể tỏ ra đáng thương là giả, lần nào Hứa Bạch Kính xuất hiện trong cùng một khung hình với cậu cũng bị đè bẹp về mảng sắc đẹp là thật. Kể từ đó thì Hứa Bạch Kính đã ghim cậu rồi: “Hôm qua thấy meme cậu ta lái xe ba bánh thu mua đồng nát tôi còn tưởng cậu ta đổi nghề rồi chứ. Đáng thương lắm, nghe nói cậu ta diễn không ít vai râu ria trong mấy web drama tự chế với vài phim mini vốn ít, cũng hợp phết đấy.”
Trịnh Tiêu không trả lời.
Giang Diệp dẫn theo Văn Tinh Trạch đi về phía này. Văn Tinh Trạch không hề bần hèn như Hứa Bạch Kính nói, áo sơ mi đơn giản rẻ nhất mà cậu cũng có thể mặc ra cảm giác hàng hiệu, đuôi mắt có nốt lệ chí đỏ sẫm, chỉ là ánh mắt có vẻ hơi buồn ngủ.
Ngược lại trông cậu còn tự phụ hơn Hứa Bạch Kính.
Hứa Bạch Kính không xấu, ngũ quan đều chuẩn thẩm mỹ phổ thông nhất của con người, mắt to mũi cao, nhưng so với Văn Tinh Trạch thì lại như thứ thô tục cố tình được đắp lên cho đẹp vậy.
Người đàn ông để tóc dài lôi thôi bên cạnh Trịnh Tiêu cũng “ồ” một tiếng, quay qua đầy vẻ hứng thú.
Hứa Bạch Kính thầm nghiến răng.
Bỗng.
Vòi hoa sen tưới hoa tự động ở vành đai xanh bên cạnh đột ngột mở ra, phun thẳng về phía Văn Tinh Trạch: “Phụt…”
Mọi người đều ngây người.
Chỗ nước ấy chỉ hắt vào mỗi mình Văn Tinh Trạch, Giang Diệp đứng cạnh khô ráo không bị gì.
Đến lúc này thì Hứa Bạch Kính mới nhớ tới chuyện Văn Tinh Trạch siêu xui xẻo, lên sân khấu nhưng microphone không có tiếng, bị lậu âm hay mất BGM đều là chuyện thường tình.
“Không ngờ nhiều năm rồi cậu ta vẫn xui xẻo như vậy.” Hứa Bạch Kính không nhịn được mà vui sướng khi thấy người gặp họa.
Không ai hưởng ứng.
Trịnh Tiêu, người đàn ông tóc dài và trợ lý của Hứa Bạch Kính đều nhìn chằm chằm vào một nơi không chớp mắt, thậm chí Trịnh Tiêu còn đứng lên, vội vàng tiến về phía trước hai bước.
Văn Tinh Trạch bị nước hắt ướt từ đầu tới chân, đương nhiên cậu cũng hơi ngơ, còn nói gì đó với Giang Diệp đã bước xuống bậc thang.
… Cậu đứng dưới bầu trời trong xanh. Sóng nước bể bơi lóng lánh, vài tia sáng tiến vào trong mắt thiếu niên khiến đôi mắt nhạt màu dính một ít ánh sáng xanh thẳm. Gió giữa hè bỗng trở nên dồn dập, Văn Tinh Trạch một mình đứng trên bậc thang cao nhất, cậu rũ mắt, cơ thể được ánh nắng vây lấy.
Thật khó để dùng ngôn ngữ diễn tả sự chấn động của bức tranh trước mắt đang mang đến cho mọi người.
Văn Tinh Trạch chỉ cần đứng đó, dường như sự tồn tại của cậu cũng đã đủ để kể một câu chuyện xưa.
Thưa thớt, thần bí, tự do ở nơi bên ngoài thế giới, đeo trên lưng tất cả sự lẻ loi và một mình bước đi, quốc vương cô độc không có thần dân và là hậu duệ duy nhất của một chủng tộc.
Cậu như được dòng suối, sông ngòi, tất cả đại dương và những thứ liên quan khác chăm sóc; giọt nước chảy xuống theo sườn mặt cậu mang theo tất cả ánh sáng.
Làm người xem đến ngẩn ngơ.
Thậm chí Trịnh Tiêu còn vô thức đi tìm camera một lúc lâu mới nhớ tới nơi đây không phải trường quay.
Không thể kịp thời quay lại hình ảnh trong giây phút ấy là điều tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời làm đạo diễn của Trịnh Tiêu dù cho đã qua rất nhiều năm.
“...”
Đế quốc Muse, hệ thống "Kế hoạch nuôi dưỡng trẻ nhỏ".
Dưới sự đồng loạt nhất trí của tất cả người giám hộ.
Filter Tộc Rồng và buff chúc phúc của Người Cá của riêng người dùng nạp tiền đã bùng nổ ngay trong giây phút này!