Càng nghĩ, Nhạc Quy càng cảm thấy phấn khích. Dù gì với tính cách thiên sứ của nam chính, chỉ cần là bạn bè nhờ vả, hắn nhất định sẽ không chút do dự mà giúp đỡ. Nếu thật sự có thể dễ dàng lấy được Vô Lượng Độ mà không cần lo lắng từng bước, không cần sợ bị phát hiện, không cần tốn công bày mưu tính kế, chỉ nghĩ thôi cô cũng đã thấy hạnh phúc rồi!
Nếu là Nhạc Quy của trước Đại Hội Thí Luyện Tam Giới, ngay khi nhận ra điều này, nàng nhất định sẽ nghĩ mọi cách rời khỏi Ma giới, đi tìm nam chính. Nhưng bây giờ… nàng do dự liếc nhìn vào đại điện. Vài con U Ninh đã phát hiện ra nàng, lập tức nhảy xuống khỏi giá, vui vẻ nhìn nàng chằm chằm. Những pháp khí có linh trí khác cũng phát ra ánh sáng mờ nhạt, lặng lẽ biểu đạt sự hoan nghênh.
Quan trọng nhất là nàng bất giác nhớ đến trận mưa sao băng đêm đó tại thôn Đào Nguyên, đó là lần thứ hai trong đời nàng nhìn thấy sao băng. Về sau, nàng vô tình nghe A Hoa nói trận mưa sao băng đó suýt nữa đã khiến Đế Giang, người vừa mới miễn cưỡng khôi phục vài phần linh phủ lại lần nữa bị hao cạn.
"Ngươi đứng ngây ra đó làm gì vậy?" A Hoa đột nhiên lên tiếng.
Nhạc Quy giật mình hoàn hồn: "A… Ồ, không có gì, chỉ là đã quá lâu không trở về, có chút… gần quê hương mà lòng bồn chồn."
"… Mặc dù tính theo thời gian bên ngoài đã trăm năm trôi qua nhưng thực tế ngươi mới rời đi có hai tháng thôi. 'Gần quê hương mà lòng bồn chồn' cái gì mà 'bồn chồn'!" A Hoa liếc nàng một cái đầy khinh bỉ.
Nàng ấy vốn tưởng Nhạc Quy sẽ phản bác nhưng đối phương lại trầm mặc một cách hiếm thấy. A Hoa thoáng dừng lại, chần chừ hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT