Thư Húc Nghiêu nhìn Ngỗi Tân đang ngồi đối diện mình, thở dài bất lực.
"Đội trưởng, anh đang làm thêm giờ à?" Ngỗi Tân chủ động bắt chuyện.
"Ừ, đáng lẽ tôi tan ca ba phút trước rồi, nhưng mà cô…" Thư Húc Nghiêu ngừng một chút, "Giải thích đi, chuyện đã xảy ra thế nào?"
"Tôi tan ca về nhà, giữa đường gặp cướp, rồi… không kiềm chế được mà giết người." Ngỗi Tân cảm thấy khó nói, "Tôi sẽ bị kỷ luật sao?"
Thư Húc Nghiêu suy nghĩ một lúc: "Không, vì hai kẻ đó có tiền án và cô hành động để tự vệ. Cô thuộc Cục Truy Bắt, dù chỉ là thực tập sinh nhưng vẫn có quyền miễn trừ. Nếu sự việc xảy ra trong quá trình thi hành công vụ, cô sẽ không phải chịu trách nhiệm pháp lý. Chuyện này chúng ta có thể giải quyết nội bộ, nếu không sẽ rất phiền phức với quy trình chuyển giao qua các bộ phận khác."
Ngỗi Tân nói: "Nhưng Đội trưởng, tôi đâu có đang thi hành công…"
Thư Húc Nghiêu nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sắc bén: "Cô đang thi hành công vụ."
Ngỗi Tân: "… Tôi hiểu rồi."
Rõ ràng, Thư Húc Nghiêu đang lợi dụng chức quyền để dìm vụ này xuống.
"Đội trưởng Thư, báo cáo khám nghiệm tử thi đã được gửi đến." Giọng Adam vang lên.
"Chiếu lên đi." Thư Húc Nghiêu nói.
Máy chiếu hologram trong văn phòng điều chỉnh góc độ, hai thi thể 3D trên bàn giải phẫu xuất hiện sống động như thật.
Một người bị lõm sâu phần xương mặt, đầu đầy máu đến mức có thể phải censor bằng hiệu ứng pixel. Người còn lại có một vết dao không mấy nổi bật trên ngực, máu đã thấm đẫm cả người.
Ngỗi Tân cúi đầu, né tránh ánh nhìn khỏi hai cái xác.
"Lưu Cao Dương, nguyên nhân tử vong: hộp sọ vỡ nát, thái dương bị vật nặng đập trúng, mảnh xương vỡ đâm vào não dẫn đến tử vong. Thời gian chết chưa đầy một giờ."
"Tống Nguyên, nguyên nhân tử vong: lưỡi dao xuyên qua ngực, lưỡi dao đâm chính xác giữa xương sườn thứ ba và thứ tư bên trái, cắm thẳng vào tim, mất mạng ngay lập tức. Thời gian chết cũng chưa đầy một giờ."
Thư Húc Nghiêu nhướng mày ngạc nhiên, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Ngỗi Tân liền bật cười: "Tôi tưởng cô thật sự chẳng có cảm giác gì. Nếu tôi nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên cô giết người, đúng không?"
"Làm gì có chuyện không có cảm giác." Ngỗi Tân ôm trán, dạ dày nhộn nhạo như đang lộn ngược.
May mà mấy tiếng trước cô chưa ăn gì, nếu không đã nôn ra rồi.
Lúc chuyện vừa xảy ra cô không cảm thấy gì nhiều, chỉ có chút không thực tế, vì sự việc diễn ra vượt ngoài dự đoán.
Nhưng giờ đây, khi nghe Adam đọc báo cáo khám nghiệm tử thi, hình ảnh giết người cứ tự động tua lại trong đầu cô, hết lần này đến lần khác, khiến cô cảm nhận được sự thật một cách rõ ràng hơn.
"Đừng nôn trong văn phòng tôi. Rẽ trái ra ngoài là nhà vệ sinh." Thư Húc Nghiêu nhắc nhở. "Cô học nền tảng khá tốt ở trường đấy. Tôi đã xem điểm tuyển nội bộ của cô, các môn thực hành như truy dấu, cận chiến, điều tra, bắn súng đều gần đạt điểm tối đa. Ngỗi Tân, cô là tân binh xuất sắc nhất của Cục Truy Bắt trong những năm gần đây."
Anh ta rót một ly nước đá đưa cho cô: "Uống đi cho bình tĩnh lại."
Ngỗi Tân nhận lấy, một hơi uống cạn. Cảm giác lạnh buốt kích thích khiến đầu óc cô tỉnh táo hơn đôi chút.
"Ban đầu lẽ ra cô nên vào tổ hình sự, nhưng tôi đã xin điều cô sang đây. Tổ hiện trường vất vả hơn các bộ phận khác, chúng tôi phải trực tiếp đối mặt với nguy hiểm, đối đầu với tội phạm, trong lúc tuần tra sẽ gặp nhiều tình huống đột xuất, thậm chí bị đe dọa đến tính mạng." Thư Húc Nghiêu nói. "Nếu cô cảm thấy không thích nghi được với công việc hiện trường, sau kỳ thực tập có thể xin chuyển tổ."
Ngỗi Tân không đáp.
"Cứ suy nghĩ đi. Cá nhân tôi thì mong cô ở lại, vì tổ hiện trường đang thiếu nhân lực." Anh nói. "À, nhà cô ở Khu Cảng, phố An Bình sao?"
"Đúng vậy Đội trưởng." Ngỗi Tân đáp.
"Nơi đó trị an rất kém, đầy rẫy băng đảng, khó kiểm soát. Mỗi tháng đều có án mạng, ổ buôn bán phi pháp tập trung nhiều nhất ở Khu Cảng." Thư Húc Nghiêu đề nghị, "Nên tìm chỗ an toàn hơn mà chuyển đi."
"Nhưng tôi không có tiền để chuyển nhà." Ngỗi Tân buồn bã. "Căn nhà đó là của ba mẹ tôi để lại, tôi đi học cũng phải vay nợ, còn thiếu ngân hàng ba trăm nghìn… Biết bao giờ mới trả xong đây."
Thư Húc Nghiêu cứng họng.
"Chờ cô chuyển chính thức có thể vào ở trong ký túc xá nhân viên." Anh nói. "Còn một tuần nữa cô có thể nộp đơn xin biên chế, cứ từ từ thôi. Ngoài ra, thiết bị liên lạc cá nhân của cô hình như đã bị hỏng trong đợt công tác trước…"
"Tôi có thể yêu cầu bồi hoàn không? Đây là tổn thất tài sản do công vụ gây ra mà." Ngỗi Tân nhỏ giọng hỏi.
Thư Húc Nghiêu bật cười, "Không được."
Anh ta cúi xuống mở ngăn kéo, lấy ra một chiếc hộp: "Đây là thiết bị liên lạc tiêu chuẩn của Cục Truy Bắt dành cho nhân viên chính thức. Chỉ là bản cơ bản thôi, dùng tạm đi."
Ngỗi Tân nhận lấy chiếc hộp, nói: "Cảm ơn Đội trưởng."
Cô không nhịn được mà để lộ bản chất lắm lời: "Các đội trưởng ở tổ khác cũng quan tâm đến đời sống nhân viên như anh à? Nếu không có ai dịu dàng chu đáo như anh, tôi sẽ không xin chuyển khỏi tổ Hiện Trường đâu."
Thư Húc Nghiêu: "…"
Anh ta ho khan một tiếng xem như chưa nghe thấy gì.
"Vụ giết người, nếu như cô không thể vượt qua thì hãy đến phòng trị liệu tâm lý." Anh ta căn dặn lần cuối. "Chủ nhiệm Dương ở đó là một bác sĩ giỏi, cậu ta sẽ giúp cô giải tỏa lo lắng."
…
Tại tầng một của tòa nhà Cục Truy Bắt, Tập Lương đứng ngây ra như một tên ngốc, tìm một chỗ ngồi xuống chờ.
Biên bản lấy lời khai đã hoàn thành từ lâu. Với tư cách là nhân chứng, những gì cậu ta được thấy rất hạn chế nên cũng không có nhiều điều để nói. ( truyện trên app T•Y•T )
Người thẩm vấn đã sử dụng một thiết bị công nghệ cao tương tự như máy phát hiện nói dối để kiểm tra cậu ta, hỏi vài câu rồi thả cho đi.
Bây giờ cậu ta đang ở sảnh tầng một chờ Ngỗi Tân.
Mười phút trôi qua, con số trên bảng điện tử nhảy xuống từng tầng, cửa thang máy mở ra, Ngỗi Tân bước ra ngoài.
“Cậu vẫn chưa đi à?” Cô ngạc nhiên hỏi.
“Đợi cậu chứ sao.” Tập Lương đáp.
“Vậy mau về nhà đi, tàu điện trên cao sẽ ngừng hoạt động lúc mười hai giờ.” Ngỗi Tân nói.
Tập Lương gật đầu lia lịa, trong lòng thầm reo lên: Cuối cùng cũng đợi được câu này!
Thế giới Thứ Hai đã bước vào kỷ nguyên không tiền mặt từ lâu. Cậu ta chẳng quen ai ở đây, cũng không biết cách thanh toán, ngay cả đường về nhà còn chưa rõ. Lỡ bị lạc thì sao? Vì vậy cậu ta nghĩ ngay đến Ngỗi Tân. Nhà của cô cũng ở phố An Bình, đợi cô xong việc là có thể cùng nhau trở về.
Ngỗi Tân thuần thục dẫn Tập Lương đến trạm chờ tàu điện trên cao.
Tập Lương tò mò nhìn ngó xung quanh, đến khi trông thấy những hình ảnh quảng cáo lơ lửng giữa không trung, cậu ta hít vào một hơi, phản ứng kinh ngạc trước công nghệ hiển thị ba chiều đầy rực rỡ.
“Cậu học năm mấy rồi?” Ngỗi Tân thăm dò một cách kín kẽ.
“Tân sinh viên năm nhất, sáng nay vừa nhận được thông báo trúng tuyển vào khoa Cơ khí.” Tập Lương gãi đầu.
“Học phí ở Hắc Hải không rẻ đâu, cậu tìm được cách vay chưa?” Ngỗi Tân tiếp tục thử thăm dò. Để câu hỏi không quá lộ liễu, cô bổ sung: “Hồi đó tôi phải đi đường vòng khá nhiều mới vào được đại học. Nhắc cậu một câu, đừng dính đến tín dụng đen.”
“Được.” Tập Lương hỏi: “Học phí đắt… là bao nhiêu?”
Ngỗi Tân nhớ lại thông tin từng đọc: “Hơn hai trăm nghìn một năm, chưa tính chi phí sinh hoạt.”
“Cái gì?!” Tập Lương tái mặt, thất thanh kêu lên, “Bọn họ không đi cướp luôn đi?! Đây là trường đại học đào tạo nhân tài mà! Học phí cao như vậy sẽ cản trở biết bao sinh viên xuất sắc chứ?!”
Ngỗi Tân nhìn Tập Lương một cách kỳ lạ. Cậu ta hạ giọng yếu ớt nói: “Học phí này quá vô lý, vô lý đến tận trời xanh!”
“Không còn cách nào khác, quy định là vậy rồi.” Ngỗi Tân nói.
Tập Lương lẩm bẩm: “Xem như được mở mang tầm mắt…”
Giáo dục độc quyền, chênh lệch giàu nghèo nghiêm trọng, sự phân hóa giai cấp—đây chính là thực trạng của Thế giới Thứ Hai. Người giàu có thể theo học đại học, tiếp nhận nền giáo dục bậc cao, còn người bình thường nếu không đủ khả năng thì chỉ có thể làm những công việc lương thấp. Lâu dần, khoảng cách giàu nghèo ngày càng mở rộng, tầng lớp giai cấp ngày càng bị khóa chặt.
Nền giáo dục của Thế giới Thứ Hai không phải để bồi dưỡng nhân tài mà là để củng cố lợi ích của tầng lớp tinh anh.
“Đàn chị!” Tập Lương ghé sát vào Ngỗi Tân, “Có cách nào vay tiền hợp pháp không?”
Tên nhóc này miệng cũng ngọt thật, mới đó mà đã gọi “chị” rồi.
Ngỗi Tân nói: “Ngân hàng, nhưng có được duyệt hay không thì chưa chắc, lãi suất đôi khi khá cao đấy.”
Tập Lương nhăn nhó: “Sợ là không có tiền đi học mất thôi…”
Thế giới Thứ Hai là một xã hội tư bản, mà tư bản thì có bao giờ làm từ thiện vô điều kiện đâu?
Tàu điện đến trạm, Tập Lương vẫn ủ rũ mặt mày.
Thú vị thật. Ngỗi Tân đã xác nhận Tập Lương là một người chơi. Theo lý thuyết, cậu ta mới đến thế giới này chưa được một ngày, lẽ ra không nên có cảm giác gắn bó gì. Nhưng cậu ta lại thực sự lo lắng về vấn đề học phí.
Ngỗi Tân từng kích hoạt nhiệm vụ hệ thống “Điều tra vụ nổ cảng.” Chẳng lẽ nhiệm vụ của Tập Lương là “Nhập học thành công ở Học viện Hắc Hải”?
Nếu đúng là vậy thì thái độ của cậu ta hoàn toàn có thể lý giải được.
“Lên xe đi.” Ngỗi Tân đi trước, quét mặt thanh toán.
Tập Lương theo sát phía sau, cũng quét mặt thanh toán, nhưng máy quét hiện thông báo: “Số dư không đủ, thanh toán thất bại.”
Tập Lương: “…?!”
Cậu thử lại lần nữa, vẫn là thông báo: “Số dư không đủ, thanh toán thất bại.”
Ngỗi Tân nhìn cậu ta đầy thương hại, tiến lên quét giúp một lượt: “Nhận diện thành công, thanh toán hoàn tất.”
Cô vỗ vai Tập Lương, người vẫn còn đang ngẩn ngơ: “Tôi trả giúp cậu rồi, cảm ơn đã cùng tôi chạy qua Cục Truy Bắt.”
Tập Lương suýt khóc: “Mẹ nó chứ, sao tôi lại nghèo thế này? Tôi còn có hy vọng vào đại học không?!”
“Cố gắng lên, sẽ có cơ hội.” Ngỗi Tân lộ ra vẻ mặt đồng cảnh ngộ.
Đây không chỉ là “đồng hương gặp đồng hương” mà còn là “quỷ nghèo gặp quỷ nghèo.”
Ngỗi Tân rất hiểu tâm trạng của Tập Lương, vì trước khi đến thế giới này, cô cũng phải lo lắng về học phí và sinh hoạt phí. Tuy nhiên, số tiền cô cần không lên đến hai trăm nghìn một năm.
Tàu điện lướt đi vun vút, họ xuống xe ở phố An Bình.
“Ừm, con gái đi một mình có hơi nguy hiểm, để tôi tiễn…” Tập Lương ngập ngừng, “Nhưng nhìn sức chiến đấu của chị thì có vẻ không cần tôi bảo vệ.”
“Cậu về đi, tôi tự về được.” Ngỗi Tân khoát tay.
Tập Lương nói: “Đàn chị, hẹn gặp lại… Khoan đã, để lại thông tin liên lạc đi!”
Ngỗi Tân lấy ra chiếc máy liên lạc do Thư Húc Nghiêu tặng, Tập Lương lúng túng thao tác một hồi mới kết bạn thành công.
Cơn mưa lớn chưa có dấu hiệu ngừng. Ngỗi Tân mở ô, rẽ trái rẽ phải hồi lâu mới tìm thấy nhà mình.
Tòa nhà nhỏ bong tróc lớp sơn, trên tường dán đầy quảng cáo đầy màu sắc. Hành lang ám mùi ẩm mốc, cửa sắt hoen gỉ khép hờ, chỉ cần đẩy nhẹ là vang lên tiếng kẽo kẹt chói tai.
Cô lên tầng ba, dừng lại trước cửa, đặt tay lên nắm cửa.
“Xác nhận vân tay thành công.” Cửa mở ra.
Vừa bước vào, một linh cảm bất an đột nhiên dâng lên.
Cô ngẩng đầu, giật mình khi thấy một bóng đen ngồi trên sô pha phòng khách.
Người đó đeo mặt nạ màu bạc, đôi mắt sắc bén nhìn cô qua hai cái hốc trống.
“Cô muộn rồi.” Người mang mặt nạ bạc nói.
Giọng điệu này… có vẻ là một người quen.
"Trên đường gặp chút sự cố." Ngỗi Tân lập tức phản ứng lại, thuận theo tình huống mà trả lời.
"Con chip nhiệm vụ mà thủ lĩnh đưa, cô đã xem qua chưa?"
"Chưa." Cô giữ lời nói ngắn gọn, sợ nói nhiều sẽ lộ sơ hở.
"Hừm. Thủ lĩnh nhắn rằng nhiệm vụ này phải hoàn thành bằng mọi giá." Người mặt nạ bạc đứng dậy. "Từ hôm nay, tôi là người hỗ trợ và là đồng đội của cô tại Hắc Hải. Cô cần một mật danh để liên lạc."
Mật danh? Trong đầu Ngỗi Tân nhanh chóng xoay chuyển.
Người mặt nạ bạc nói: "Biệt hiệu này phải hoàn toàn không liên quan đến bản thân, càng xa càng tốt, tránh bị suy luận ra danh tính thực."
"Phú Bà."
Người mặt nạ bạc khựng lại: "Cô nói gì?"
"Phú Bà." Ngỗi Tân bình tĩnh lặp lại. "Mật danh, Phú Bà."
Cô cảm thấy cái mật danh này quá đỉnh, không những chẳng liên quan gì đến thân phận mà còn cách xa con người cô cả vạn dặm.
Mặt Nạ Bạc: "…"
Hắn nghẹn lời hồi lâu mới nói: "Cái này… cũng không phải là không được… Cô chắc chắn muốn lấy mật danh này à?"
"Chắc chắn." Ngỗi Tân kiên định, "Cứ gọi tôi là Phú Bà."
Đây là một mật danh không hề liên quan đến cô, nhưng lại mang theo khát vọng tươi đẹp về tương lai. Giấc mơ của cô chính là trở thành một Phú Bà!
"Được rồi… 'Phú Bà'." Biểu cảm sau lớp mặt nạ của hắn có vẻ phức tạp, "Mau xem nhiệm vụ mà thủ lĩnh giao cho cô đi."
Ngỗi Tân rút ra một con chip màu xanh từ túi, đặt lên vòng tay để quét dữ liệu.
Chỉ thấy dòng đầu tiên trên tài liệu nhiệm vụ hiện ra: "Nhiệm vụ: Phá hủy hoàn toàn cảng biển Hắc Hải."
Ngỗi Tân: "???"
Mấy NPC này có ổn không vậy?! Sao cứ nhằm vào cái cảng mà đòi cho nổ tung thế?!