Ngỗi Tân lật nhanh từng trang tài liệu, mắt lướt qua nội dung.
"Nhiệm vụ: Phá hủy hoàn toàn cảng biển Hắc Hải, ngăn chặn tàu hàng siêu trọng 'Kraken' cập bến Hắc Hải. Đây là phương án A."
"Nếu chọn thực hiện phương án A, nhiệm vụ phá hủy cảng phải hoàn tất trước ngày 11 tháng 8. Sau thời điểm đó, Kraken sẽ tiến vào vùng biển Hắc Hải, nhiệm vụ thất bại."
"Phương án B: Bí mật đột nhập lên tàu hàng Kraken, cài đặt thiết bị nổ, đánh chìm nó."
"Nếu chọn thực hiện phương án B, tàu phải bị phá hủy trước khi nó tiến vào vùng biển Hắc Hải vào ngày 11 tháng 8."
"Mục tiêu cuối cùng của nhiệm vụ là ngăn chặn Kraken tiến vào khu vực Hắc Hải. Nhắc lại, mục tiêu cuối cùng là ngăn chặn tàu Kraken cập bến."
Ngỗi Tân cảm nhận rõ sự cấp bách ẩn trong từng dòng chữ.
Kraken rốt cuộc là gì? Tại sao Cơ Giới Bình Minh lại bất chấp mọi giá để ngăn cản nó đến Hắc Hải?
Kraken chỉ là một tàu hàng siêu trọng, bản thân con tàu không có gì bất thường. Điều bất thường chắc chắn nằm ở hàng hóa trên tàu!
Thứ gì khiến Cơ Giới Bình Minh coi trọng đến vậy… không, phải nói là khiếp sợ đến vậy?
Họ sẵn sàng đưa ra phương án đánh sập cảng hoặc đánh chìm tàu chỉ để ngăn chặn hàng hóa này đặt chân đến Hắc Hải.
Kraken đang vận chuyển thứ gì?
Ngỗi Tân kìm nén cảm giác bất an, tiếp tục đọc tài liệu nhiệm vụ.
"Cảng số 5 khu vực vịnh, kho hàng D-6308 sẽ định kỳ bổ sung vũ khí. Nếu cần tiếp tế có thể đến lấy. Quán bar Hồng Bảo Thạch trên Đại lộ Hòa Bình ở Khu Cảng là nơi trú ẩn an toàn của tổ chức, được trang bị thiết bị y tế và bảo dưỡng vũ khí, định kỳ bổ sung súng và đạn dược cỡ nhỏ. Mật khẩu vào cửa: 'Một ly Xanh Mê Đắm'. Chủ câu lạc bộ bắn súng Hunter's Club ở khu Bắc có thể cung cấp tài chính cho nhiệm vụ. Phòng thí nghiệm cơ giới hóa tại tầng ba tổng bộ Tập đoàn Công nghệ Rick có thể hỗ trợ công nghệ cho các đặc vụ…"
Càng đọc Ngỗi Tân càng cảm thấy rợn người.
Tổ chức Cơ Giới Bình Minh… thế lực của bọn họ lớn đến đáng sợ.
Cô nhanh chóng hệ thống lại những thông tin này: Thứ nhất, Cơ Giới Bình Minh có khả năng điều phối kho hàng tại cảng Hắc Hải thành kho vũ khí. Thứ hai, số lượng thành viên tổ chức tại Hắc Hải đủ lớn để cần một nơi trú ẩn công cộng. Thứ ba, họ có nguồn tài chính dồi dào, đủ để có người phụ trách điều phối tiền cho nhiệm vụ. Thứ tư, Tập đoàn Công nghệ Rick có khả năng thuộc quyền kiểm soát của Cơ Giới Bình Minh hoặc là một công ty bình phong của tổ chức này.
Mặt Nạ Bạc nhìn cô chằm chằm: "Đọc xong chưa? Có suy nghĩ gì không?"
"Tôi đang tính toán xem cần chuẩn bị bao nhiêu mạng để hoàn thành nhiệm vụ này. Một trăm có đủ không?" Giọng Ngỗi Tân khô khốc, cô cố nói đùa để xoa dịu áp lực nặng nề.
"Cứ thực hiện đi." Mặt Nạ Bạc thản nhiên, "Dù có phải đánh đổi mạng sống, miễn là ngăn chặn được thứ trên Kraken đặt chân đến Hắc Hải, sự hy sinh của chúng ta cũng đáng giá. Chúng ta chết không sao, đồng đội sẽ tiếp tục thực hiện nhiệm vụ trước ngày 11 tháng 8."
Ngỗi Tân âm thầm nghi ngờ Cơ Giới Bình Minh thực chất là một tổ chức tẩy não. Trước mặt cô, cái gã mang mật danh "Mặt Nạ Bạc" này có vẻ đã bị tẩy não triệt để, đến mức không màng đến mạng sống của chính mình.
Cô liếc nhìn vòng tay, kiểm tra thời gian.
Thế giới Thứ Hai, ngày 28 tháng 7 năm 2086, 00:23, vừa qua nửa đêm.
"Chúng ta và các đội khác còn chưa đến hai tuần để hoàn thành nhiệm vụ." Mặt Nạ Bạc nói, "Thời gian rất gấp rồi."
"Tôi biết rồi, tôi sẽ lập kế hoạch hành động sớm nhất có thể." Ngỗi Tân đáp, "Nhưng với tư cách là một thực tập sinh của Cục Truy Bắt, tôi cũng có việc riêng cần hoàn thành, bọn họ không dễ qua mặt đâu."
"Cục Truy Bắt, lũ chó săn của tập đoàn." Mặt Nạ Bạc hừ lạnh, "Cô phụ trách thu thập tình báo, tôi chịu trách nhiệm hành động, kế hoạch có thể cùng nhau bàn bạc."
Ngỗi Tân chậm rãi gật đầu.
Hai người im lặng đứng trong phòng khách một lúc lâu. Thấy Mặt Nạ Bạc không có ý định tiếp tục nói chuyện, Ngỗi Tân chủ động lên tiếng: "Tôi có việc phải làm, cậu cứ tự nhiên."
Cô không biết quy tắc ngầm của đội tác chiến Cơ Giới Bình Minh ra sao, cũng không rõ thành viên tổ chức này giao tiếp như thế nào khi làm nhiệm vụ. Nhưng nói một câu "Cứ tự nhiên" đã đủ để ngầm báo hiệu cuộc trò chuyện nên kết thúc.
Quan trọng hơn hết, cô thực sự có việc khác cần làm.
Cô đảo một vòng quanh căn hộ, kiểm tra từng căn phòng. Phòng hướng mặt trời mọc là phòng ngủ, có một cái tủ quần áo nhỏ. Phòng còn lại là phòng phụ, bị biến thành kho chứa đồ lặt vặt. Trên ban công có hai chậu cây xanh sắp héo.
Cuối cùng, cô vào nhà bếp.
Nhà bếp đầy đủ xoong nồi bát đũa. Cô mở chiếc tủ lạnh cũ kỹ với lớp sơn tróc lở, bên trong có vài nguyên liệu thực phẩm.
Căn hộ này tràn đầy dấu vết sinh hoạt. Đáng tiếc thay, chủ nhân của nó đã chết, còn cô thì đang chiếm đoạt nơi này.
Ngỗi Tân đóng cửa tủ lạnh, lấy một bộ quần áo sạch và khăn tắm từ tủ quần áo, đi thẳng vào phòng tắm, "rầm" một tiếng đóng cửa lại.
Mặt Nạ Bạc ngơ ngác nhìn cánh cửa phòng tắm đóng kín, thấy đèn sáng lên, rồi tiếng nước chảy vọng ra. Hắn bấy giờ mới chợt nhận ra—cô đang tắm.
Hắn lập tức dời mắt, lùi lại ngồi xuống ghế sô pha, hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối giống như một học sinh ngoan ngoãn.
Ngỗi Tân có chút suy nghĩ "lỡ rồi thì cứ tới luôn". Dù sao mọi thứ cũng đã rối tung cả lên, cô không cần phải làm khổ bản thân thêm nữa. Cùng lắm là chết, trước khi chết, cô vẫn muốn vùng vẫy thêm chút nữa. Biết đâu cô lại có thể sống sót đến cuối cùng thì sao?
Cô là một gián điệp ngầm xuất sắc, một diễn viên tài ba. Cô đang đóng vai một thực tập sinh non nớt của Cục Truy Bắt, hòa mình trọn vẹn vào nhân vật, coi bản thân như “Ngỗi Tân”—một cô gái trẻ vừa tốt nghiệp với thành tích xuất sắc và may mắn tìm được việc làm.
Một cô gái trẻ tan ca, dầm mưa rồi tắm nước nóng—đây là một hành động hoàn toàn hợp lý, là một hành vi vô cùng logic.
Dòng nước ấm chảy xuống, Ngỗi Tân tự thôi miên chính mình, lặp đi lặp lại trong đầu suy nghĩ cần phải giữ bình tĩnh.
Cô mất hai mươi phút để tắm và điều chỉnh lại trạng thái tâm lý. Hai mươi phút sau, cô bước ra khỏi phòng tắm với bộ quần áo sạch sẽ, rồi chỉ để phát hiện ra Mặt Nạ Bạc vẫn còn ngồi đó, ngay trong phòng khách nhà cô.
Thấy cô ra ngoài, hắn liếc cô một cái rồi lạnh nhạt rời mắt đi.
Ngỗi Tân không hiểu nổi tên này rốt cuộc đang muốn làm gì.
Cô dùng khăn lau tóc, trong đầu lướt nhanh vài suy nghĩ rồi hỏi: “Kế hoạch tiếp theo của cậu là gì?”
“Chờ lệnh.” Mặt Nạ Bạc đáp.
Chờ lệnh? Chờ lệnh ở đâu? Ở ngay đây, ngay bên cạnh cô sao? Tên này không có ý định rời đi à?!
Để che giấu biểu cảm, Ngỗi Tân quay người bước vào bếp. Cô mở tủ lạnh lấy ra vài nguyên liệu, định làm đại thứ gì đó lót dạ.
Từ sau cuộc phẫu thuật cấy ghép sọ đến giờ cô vẫn chưa ăn gì. Cơn đói đã cào xé ruột gan từ lâu. May mắn là bếp núc ở đây không thuộc loại công nghệ cao, vẫn sử dụng năng lượng khí đốt thông thường. Cô bật bếp, đặt nồi lên, chuẩn bị nấu mì.
Mặt Nạ Bạc dõi theo từng động tác của cô, ánh mắt sắc bén như một con thú săn mồi. Giữa không gian yên lặng, một âm thanh yếu ớt vang lên— tiếng bụng hắn réo.
Mặt Nạ Bạc: “…”
Ngỗi Tân: “…”
“Muốn ăn không?” Cô ngập ngừng hỏi.
“Muốn.” Hắn đáp không chút do dự.
Thế là cô cho thêm một phần mì vào nồi, đập thêm hai quả trứng.
Chi tiết—một chi tiết nhỏ nhưng quan trọng. Cô nhìn chằm chằm vào nồi nước đang sôi, thất thần suy nghĩ.
Việc Mặt Nạ Bạc không ngần ngại nhận lời cho thấy gã này không lạnh lùng và bất khả xâm phạm như vẻ ngoài. Hắn thậm chí còn có phần mất cảnh giác, hoặc có lẽ hắn vô cùng tin tưởng đồng đội.
Nếu là cô, cô sẽ không dễ dàng ăn thứ gì mà người khác đưa cho, nhất là trong tình huống thế này. Có lẽ cô đã bị tiểu thuyết và phim ảnh tiêm nhiễm quá nhiều nên thần kinh mới nhạy cảm như vậy.
Mì đã nấu chín, Ngỗi Tân chia phần của mình ra bát rồi nói: “Tự đi lấy phần của cậu đi.”
Mặt Nạ Bạc đứng dậy cầm một cái bát. Hắn giơ tay lên, nhẹ nhàng tách 5 ngón tay ra khiến cho mì và quả trứng còn lại trôi nổi trong nước rồi đổ gọn vào cái bát mà không làm văng ra một giọt nước nào.
Ngón tay cầm đũa của Ngỗi Tân khẽ run rẩy.
Siêu năng lực. Hắn có siêu năng lực!
Mặt Nạ Bạc bê bát mì ngồi xuống đối diện với cô, rồi giơ tay lột mũ trùm xuống, gỡ mặt nạ ra.
Bên dưới lớp mặt nạ là một gương mặt tái nhợt như tuyết. Mi mắt, lông mày, mái tóc đều trắng toát, đôi mắt hắn có màu hồng nhạt. Hai bên cổ và gò má nổi lên những mạch máu đỏ lờ mờ. Nếu không có màu đỏ yếu ớt đó, hắn chẳng khác nào một hồn ma lang thang, một cái xác chết biết đi, trống rỗng và vô hồn.
Mặt Nạ Bạc trừng mắt nhìn cô: “Nhìn cái gì? Chưa thấy người bạch tạng bao giờ à?”
Cô đúng là chưa từng thấy người bạch tạng, nhưng điều cô để tâm không phải ngoại hình của hắn mà là sức mạnh siêu nhiên mà hắn vừa vô tình để lộ.
“Tôi tưởng cậu sẽ không tháo mặt nạ khi ăn.” Cô lái sang chuyện khác.
“Không tháo thì ăn kiểu gì?” Mặt Nạ Bạc nhíu mày, hỏi ngược lại.
“Cái đó cậu phải tự tìm cách chứ.” Cô chậm rãi đáp. ( truyện trên app t.y.t )
Mặt Nạ Bạc sững lại, rồi như nhận ra điều gì đó: “Cô tưởng tôi đeo mặt nạ là để làm màu sao?”
“Tôi đâu có nói vậy.” Cô cúi đầu, tập trung ăn mì.
Mặt Nạ Bạc tỏ vẻ bực bội, hắn gắp một đũa mì bỏ vào miệng, nhưng vừa cắn một miếng đã bị nóng bỏng miệng. Hắn tức muốn hộc máu giơ tay lên, điều khiển sợi mì bay lơ lửng trong không khí, bay lên bay xuống vài lần để nguội bớt. Khi nhiệt độ mì vừa đủ hắn mới an tâm há to miệng ăn tiếp.
Tên này… trông có vẻ không được thông minh cho lắm.
Ngỗi Tân trầm ngâm.
Cô nấu mì bằng nước trắng, chỉ nêm thêm một chút muối, hương vị nhạt nhẽo đến mức khó nuốt, vậy mà Mặt Nạ Bạc vẫn ăn ngon lành, không hề kén chọn. Chỉ vài miếng là hắn đã xử lý xong phần của mình.
Hắn ăn hối hả đến mức khiến cô nhớ đến những con heo con trong chuồng của ông ngoại mình ở quê.
“Cậu đi rửa bát đi.” Cô bất chợt yêu cầu, muốn thử xem hắn có đồng ý không.
Mặt Nạ Bạc không hề phản đối, đứng dậy xách hai cái bát vào bồn rửa, mở vòi nước.
“Mở nhỏ thôi, nước đắt lắm đấy.” Cô nhắc nhở.
Mặt Nạ Bạc cau mày: "Cô lắm chuyện quá đấy? Căn nhà này đâu phải của cô! Tiền nước tiền điện cũng đâu trừ vào tài khoản của cô!"
"Đóng vai thì phải mô phỏng từng chi tiết, bất kể trước mặt người khác hay không, cậu không hiểu sao?" Ngỗi Tân đưa ra một lý do hoàn hảo không chê vào đâu được.
Hắn hừ một tiếng nhưng vẫn làm theo, giảm bớt lượng nước đang chảy. Sau khi rửa bát xong, hắn đặt vào tủ bếp.
Ngỗi Tân âm thầm quan sát. Có vẻ như siêu năng lực của Mặt Nạ Bạc liên quan đến nước. Hắn không điều khiển bát hay những vật thể khác nổi lên, chỉ thao túng dòng nước—nước chính là vật môi giới.
Khi hắn lần đầu tiên xuất hiện ở nhà cô, cô đã cho rằng hắn là một người quen của nguyên thân, vậy nên cô mới luôn dè chừng.
Nhưng sau nhiều lần trò chuyện và thử dò xét, cô sơ bộ kết luận rằng nguyên thân và Mặt Nạ Bạc không hề quen biết. Đây rất có thể là lần đầu họ gặp nhau. Bởi vì khi tháo mặt nạ ra Mặt Nạ Bạc đã nói: "Chưa thấy người bạch tạng bao giờ à?"
Câu nói này chứng tỏ nguyên thân chưa từng nhìn thấy gương mặt thật của hắn.
Nếu vậy, Ngỗi Tân không cần phải quá căng thẳng nữa. Cô lo sợ rằng cộng sự của mình cực kỳ quen thuộc với nguyên thân, chỉ cần nói dăm ba câu là cô sẽ bị lộ sơ hở.
Lần này cô vẫn gặp may.
Cô gặp một Mặt Nạ Bạc không hiểu gì về mình, thậm chí còn may mắn hơn khi dường như hắn cũng chẳng phòng bị cô.
Điều quan trọng nhất —Mặt Nạ Bạc là một kẻ có siêu năng lực.
Nếu cô giết hắn, liệu cô có thể đoạt lấy năng lực đó, biến nó thành của mình hay không?