"Cô hơi khác so với những gì người ta đồn đại." Mặt Nạ Bạc khoanh tay, đứng dựa vào tủ quần áo nói.

"Vậy sao?" Ngỗi Tân biểu lộ vẻ mặt lạnh nhạt.

Những lời này không nên đáp lại, bất kể có trả lời thế nào cũng dễ làm lộ sơ hở. Giữ thái độ mơ hồ là quyết định đúng đắn nhất.

Mặt Nạ Bạc nói: "Họ nói cô lạnh lùng như máy móc, chính xác như máy tính, là một kẻ thực thi nghiêm khắc. Dù không tỉnh thức sức mạnh siêu nhiên nhưng cô vẫn là bộ não không thể thiếu của tổ chức."

"Hử?" Ngỗi Tân phát ra tiếng cười nhẹ.

Nhưng nụ cười của cô không chứa đựng sự hoan hỉ hay tự mãn.

Mặt Nạ Bạc nhìn xoáy vào đôi mắt đen sâu thẳm của cô rồi nhàm chán nói: "Chẳng có một chút phản ứng nào."

"Vậy cậu muốn tôi phản ứng thế nào?" Ngỗi Tân đáp, "Tôi có thể diễn ra mọi phản ứng tương ứng với vai diễn hiện tại."

"Mọi gián điệp đều chuyên nghiệp như cô sao?" Mặt Nạ Bạc nhăn mày. "Dù đối diện với đồng đội cũng không để lộ bản chất?"

Ngỗi Tân bình thản nhìn hắn, giữ im lặng cho đến khi hắn dời mắt trước.

“Bây giờ có chỉ thị gì không?” Đầu ngón tay nhợt nhạt của Mặt Nạ Bạc khẽ động, làm bắn ra một giọt nước nhỏ. Hắn lơ đãng tung hứng giọt nước trên tay rồi nói: “Đừng quên, chúng ta chỉ còn chưa đến nửa tháng.”

Từ những lời ít ỏi của hắn có thể thấy, trong nhóm hai người này, Ngỗi Tân giữ vai trò quyết sách và chi phối, còn Mặt Nạ Bạc là người thực hiện. Địa vị của cô trong Cơ Giới Bình Minh cũng cao hơn Mặt Nạ Bạc, các thành viên trong tổ chức dành cho cô những đánh giá rất tích cực.

“Cậu đến cảng điều tra hiện trường vụ nổ.” Ngỗi Tân đưa ra "chỉ thị."

Sau khi cân nhắc kỹ, cô cảm thấy đây là lựa chọn thích hợp nhất.

Từ thông tin thu thập được, cảng là nơi bọn xã hội đen tụ tập hỗn loạn, từng xảy ra không chỉ một vụ nổ. Nguyên nhân có thể là do các băng đảng thanh trừng lẫn nhau, cũng có thể là vì những lý do khác… chẳng hạn như Cơ Giới Bình Minh đã ra tay cho nổ cảng để ngăn chặn con tàu Kraken cập bến, khiến tàu hàng không thể neo đậu ở đây.

Trước khi thực hiện nhiệm vụ đánh bom cảng, việc thu thập thông tin cơ bản là điều cần thiết. Vì thế, Ngỗi Tân quyết định giao nhiệm vụ này cho Mặt Nạ Bạc.

Mặt Nạ Bạc không phản đối chỉ thị của cô mà còn hỏi thêm chi tiết: “Điều tra cái gì? Sự di chuyển của nhân sự, hiện trường vụ nổ, hay theo dõi những kẻ khả nghi? Ở cảng không chỉ có một vụ nổ.”

“Điều tra tất cả.” Ngỗi Tân đáp.

“Cô đúng là cẩn thận quá mức.” Mặt Nạ Bạc lầm bầm. “Được thôi, tôi sẽ đi ngay. Nếu có chỉ thị mới thì liên lạc qua vòng tay thông tin.”

Hắn đeo lại mặt nạ bạc, kéo mũ trùm lên rồi bước ra ngoài ban công, mở cửa sổ. Cơ thể hắn hóa thành dòng nước trong suốt, hoà vào màn mưa đêm và biến mất giữa bóng tối.

Ngỗi Tân bước tới đóng cửa sổ lại để tránh cho nước mưa hắt vào trong phòng.

Cô cần có không gian yên tĩnh để suy nghĩ.

Ngỗi Tân luôn giỏi lập kế hoạch học tập, thời cấp ba, giáo viên chủ nhiệm từng khen cô sắp xếp nhiệm vụ học tập rất khoa học.

Bây giờ cô phải vận dụng khả năng lập kế hoạch đã rèn giũa suốt ba năm cấp ba để lên một chiến lược sinh tồn cho chính mình.

Ngỗi Tân vào phòng ngủ, lấy một tờ giấy trắng và cây bút nước còn nửa ống mực trên bàn.

Viết ra giấy giúp suy nghĩ của cô mạch lạc hơn, âm thanh bút ma sát với giấy cũng khiến cô tập trung hơn.

Hiện tại, mối nguy lớn nhất của cô đến từ hai phía.

Cô viết: “Thứ nhất, Cơ Giới Bình Minh. Thứ hai, Cục Truy Bắt.”

Làm gián điệp trong Cục Truy Bắt rất nguy hiểm, nhưng ít ra cô vẫn có tài liệu do tổ chức cung cấp làm cơ sở. Cô dự định thức cả đêm để nghiền ngẫm tài liệu dài hàng trăm trang đó, nắm vững thông tin về cơ quan chính phủ này. Những dữ liệu liên quan đến "Ngỗi Tân - thực tập sinh an ninh" càng cần phải ghi nhớ, bao gồm lý lịch, quan hệ cá nhân, thói quen sinh hoạt… mọi thứ đều không được phép sai lệch.

Giả vờ mất trí nhớ chỉ là giải pháp tạm thời không thể kéo dài mãi.

So với Cục Truy Bắt, Cơ Giới Bình Minh càng khiến cô bất an hơn.

Ít ra Cục Truy Bắt còn có một bộ hồ sơ để cô nghiên cứu, mà Cơ Giới Bình Minh thì sao? Cô hoàn toàn mù mờ. Không biết mục đích thành lập tổ chức, không biết thủ lĩnh là ai, thậm chí vai trò của chính mình trong đó cũng phải tự mò mẫm suy đoán.

Cô có một đồng đội tên Mặt Nạ Bạc kè kè bên cạnh, may mà hắn chưa từng tiếp xúc với “Ngỗi Tân” trước đây. Qua thái độ và hành động của hắn, có vẻ như hắn vẫn còn thiếu kinh nghiệm, trông giống một cậu thanh niên non nớt dễ bị qua mặt. Nhờ vậy mà cô có thể thuận lợi che giấu thân phận của mình.

Đổi lại là người khác, chưa chắc cô có thể đánh lừa được.

Ngòi bút của Ngỗi Tân gõ nhẹ lên trang giấy, cô đang trầm tư suy nghĩ.

Trong tương lai, khi hoạt động ngầm trong Cục Truy Bắt, Ngỗi Tân đặt mục tiêu hành động cẩn trọng. Cô xác lập sáu nguyên tắc: không tranh giành, không nổi bật, không làm trung tâm; lắng nghe nhiều hơn, quan sát nhiều hơn, học hỏi nhiều hơn.

Ngược lại, tổ chức Cơ Giới Bình Minh lại là một vấn đề khó xử lý hơn. Ngỗi Tân vừa có nhiệm vụ phải hoàn thành, vừa là nội gián, mà khả năng cô có cơ hội tiếp xúc với các thành viên khác trong tổ chức lại khá thấp. Mối phiền phức lớn nhất chính là Mặt Nạ Bạc, kẻ luôn đi theo cô. Nếu có thể qua mắt hắn, ít nhất trong ngắn hạn cô sẽ không phải lo lắng quá nhiều.

Sau khi lên kế hoạch đối phó với các nguy cơ, Ngỗi Tân dùng bút gạch bỏ hai chữ “Cơ Giới Bình Minh” và “Cục Truy Bắt”.

Tiếp theo, cô cần lập kế hoạch cho “Nhiệm vụ”.

Hiện tại, cô có hai nhiệm vụ.

Nhiệm vụ thứ nhất: Điều tra toàn bộ diễn biến vụ nổ ở cảng. Đây là nhiệm vụ do hệ thống trò chơi giao cho.

Nhiệm vụ thứ hai: Ngăn chặn tàu Kraken cập cảng tại thành phố Hắc Hải. Đây là nhiệm vụ do tổ chức Cơ Giới Bình Minh giao.

Ngỗi Tân lạnh lùng đặt dấu gạch chéo lên nhiệm vụ thứ hai.

Điều tra vụ nổ có thể thực hiện được, chỉ cần cô vận dụng các mối quan hệ trong Cục Truy Bắt, có lẽ sẽ lần ra manh mối. Nhưng việc phá hủy cảng và đánh chìm tàu hàng... chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Đây là một trò chơi thực tế, một trò chơi không có chức năng lưu giữ lại tiến trình. Nếu mất mạng, rất có thể sẽ là mất mãi mãi. Cô không thể đánh cược tính mạng của mình. Một nhiệm vụ nguy hiểm như vậy, dù có cả trăm điểm lưu trữ cũng không đủ.

Ngỗi Tân cắn nhẹ đầu bút, mày nhíu chặt, bắt đầu phân tích nhiệm vụ thứ nhất.

Nguyên nhân vụ nổ ở cảng lúc trước rõ ràng không chỉ đơn thuần là một cuộc tranh chấp giữa các băng nhóm. Rất có thể nó có liên quan đến sự xuất hiện của tàu Kraken.

Không biết Cục Truy Bắt có nhận ra sự bất thường của vụ nổ này không nhỉ?

Ngoài ra, Ngỗi Tân nghi ngờ trong vụ nổ này có sự can thiệp của một “bên thứ ba”.

Không chỉ có một tổ chức hay một thế lực muốn phá hủy cảng.

Cô lập sơ đồ mối quan hệ.

Bên thứ nhất: Cục Truy Bắt. Mục tiêu là bảo vệ cảng và truy bắt tội phạm.

Bên thứ hai: Cơ Giới Bình Minh. Mục tiêu là cho nổ cảng.

Nhiệm vụ mà Cơ Giới Bình Minh giao cho Ngỗi Tân là "cho nổ cảng"—đây là chỉ thị mà cô vừa nhận được tối nay, đồng thời tổ chức còn cử Mặt Nạ Bạc đến làm cộng sự với cô. Nhưng trước khi cô tiếp nhận nhiệm vụ này, trước khi cô chính thức xuyên vào Thế giới Thứ Hai, bến cảng này đã từng bị đánh bom một lần.

Vụ nổ đó do thế lực nào thực hiện?

Các cuộc thanh trừng giữa các băng đảng vốn khá phổ biến ở thành phố Hắc Hải, nơi có truyền thống dân phong đơn sơ. Nhưng một vụ thanh trừng thông thường sẽ không khiến hệ thống trò chơi phải ban hành nhiệm vụ riêng, chắc chắn vụ nổ này có điểm đặc biệt hơn những vụ trước, vậy cho nên mới kích hoạt nhiệm vụ.

Ngỗi Tân ghi lên giấy—

Bên thứ ba, chưa xác định. Nguyên nhân vụ nổ có khả năng liên quan đến Kraken.

Nhưng đó chỉ là giả thuyết đầu tiên. Vẫn còn giả thuyết thứ hai.

Trong đầu cô, một khả năng khác dần hình thành: Cơ Giới Bình Minh đã cử nhiều hơn một nhóm đặc nhiệm. Vụ nổ trước đó có thể do một nhóm khác thuộc Cơ Giới Bình Minh thực hiện, nhưng bọn họ đã thất bại.

Mặt Nạ Bạc từng nói: "Nếu chúng ta chết cũng chẳng sao. Đồng đội của chúng ta sẽ tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ trước ngày 11 tháng 8."

Một nhiệm vụ quy mô lớn như phá hủy cảng biển và đánh chìm tàu hàng, Cơ Giới Bình Minh chắc chắn không thể chỉ đặt cược vào một nhóm duy nhất. Điều động nhiều nhóm song song là phương án hợp lý nhất. Vì vậy, khả năng kẻ đứng sau vụ nổ trước đó vẫn là Cơ Giới Bình Minh.

Ngỗi Tân viết thêm một dòng dưới câu "Bên thứ ba, chưa xác định":

"Bên thứ ba có khả năng vẫn là Cơ Giới Bình Minh."

Cô nhìn chằm chằm vào những dòng chữ ngắn ngủi trên tờ giấy, suy nghĩ thật lâu.

Hắc Hải đang cuồn cuộn sóng ngầm, những vụ nổ liên tiếp xảy ra ở cảng, mệnh lệnh từ Cơ Giới Bình Minh, nhiệm vụ do hệ thống trò chơi ban hành… Mọi thứ đều xoay quanh một điểm mấu chốt: Kraken, con tàu hàng siêu trọng sắp cập bến Hắc Hải.

Kraken chính là mắt bão. Nó mang theo những âm mưu và lớp sương mù dày đặc, chậm rãi tiến đến gần.

Ngỗi Tân cầm tờ giấy lên, xé nát thành những mảnh nhỏ không thể nhận dạng rồi đi vào nhà vệ sinh, thả hết xuống bồn cầu và nhấn nút xả nước.

Tờ giấy này phải bị tiêu hủy, tuyệt đối không thể để lọt ra ngoài.

Bây giờ cô đã biết đâu là điểm đột phá để hoàn thành nhiệm vụ.

——Kraken.

Nếu điều tra được Kraken đang chở thứ gì, và tại sao Cơ Giới Bình Minh lại muốn ngăn cản nó cập cảng Hắc Hải, tất cả bí ẩn sẽ được giải mã.

Ngỗi Tân trở lại phòng ngồi xuống ghế, mở kết nối mạng được mã hóa trên vòng tay thông minh, tìm kiếm thông tin về Kraken.

Một trang thông tin hiện ra:

"Kraken—tàu hàng rời siêu trọng, hoàn thành vào năm 2086, hiện đang trong năm đầu tiên hoạt động. Tải trọng tối đa: 800.000 tấn, là tàu hàng rời có sức chở lớn nhất thế giới."

Tàu hàng rời thường vận chuyển những loại hàng hóa không thể đóng container, ví dụ như cát, dầu thô, than đá...

Vậy Kraken đang chở thứ gì?

Ngỗi Tân thử tìm kiếm thêm vài lần, nhưng thông tin về con tàu này quá ít. Không có bất kỳ dữ liệu nào hữu ích.

Cô đành mở chip nhiệm vụ mà tổ chức cung cấp, kiểm tra những tài liệu chưa đọc hết.

Ngỗi Tân rà soát toàn bộ tài liệu từ đầu đến cuối. Nhưng đúng như dự đoán—không có bất cứ thông tin nào về hàng hóa trên Kraken.

Tình hình vô cùng rắc rối.

Cô vừa suy nghĩ vừa mở giao diện hệ thống trò chơi.

Một màn hình ánh sáng bật lên. Ngỗi Tân chớp mắt, ngạc nhiên khi phát hiện thanh tiến độ điều tra vụ nổ ở cảng đã tăng lên.

[Tiến độ nhiệm vụ]: 5%

Dù chỉ tăng một chút, nhưng ít nhất nó chứng minh cô đang đi đúng hướng. Ngỗi Tân cần tiếp tục điều tra theo manh mối này.

Cô thở dài nhẹ nhõm.

Thấy nhiệm vụ có tiến triển, cảm giác thành tựu này không khác gì giải xong một bài toán khó… Không, nó còn đã hơn cả giải toán, chỉ xếp sau kiếm được tiền từ công việc mà thôi.

Ngỗi Tân ngả người ra chiếc giường không mấy êm ái, xoa xoa đôi mắt vì mệt mỏi. Cô không đi ngủ mà chuyển nội dung hiển thị trên vòng tay, bắt đầu xem lại các tư liệu về danh tính của "Ngỗi Tân" và những thông tin tình báo từ Cục Truy Bắt.

Cô đọc thâu đêm suốt sáng. Ngoài cửa sổ, cơn mưa lớn chưa từng ngớt.

9 giờ sáng, cửa sổ ban công bị đẩy ra.

Mặt Nạ Bạc chật vật bò vào phòng. Hắn ướt sũng, trên má có một vết cắt, đã bị thương.

Mặt Nạ Bạc nhìn Ngỗi Tân bước ra từ phòng ngủ, há miệng định nói: "Này! Cô—"

"Tôi không tên là 'Này'. Tốt nhất là gọi tôi bằng mật danh." Ngỗi Tân quan sát những vết nước đọng trên sàn. "Cậu làm bẩn sàn nhà rồi."

"Phú... Phú Bà... cô—" Mặt Nạ Bạc lộ vẻ mặt méo mó, miễn cưỡng gọi cô bằng mật danh nhưng ngay sau đó lại dứt khoát ngậm miệng. Cuối cùng, hắn buông xuôi, nói với vẻ cam chịu: "Gọi gì cũng vậy thôi, tôi bị thương rồi. Cô có hộp cứu thương không?"

Ngỗi Tân quay vào phòng ngủ lấy hộp cứu thương từ bên cạnh giường.

Mặt Nạ Bạc tiện tay tháo mặt nạ xuống. Mái tóc trắng muốt của hắn ướt đẫm, bết vào trán. Đôi môi vốn đã nhợt nhạt nay càng trắng bệch hơn. Hắn tùy tiện cởi áo khoác ném xuống sàn. Trên ngực hắn có ba vết rạch sâu hoắm. Vết thương nghiêm trọng đến mức đáng lẽ hắn đã phải mất máu mà chết, vậy mà trong tình trạng đó hắn vẫn có thể đi lại bình thường.

Ngỗi Tân liếc xuống sàn nhà. Dấu vết nước hắn để lại khi bước từ ban công vào là nước trong, không hề lẫn máu. Quần áo bị rách ở ngực cũng chỉ có một mảng nhỏ dính máu.

"Quái vật ẩn nấp trong bóng tối ngày càng nhiều." Mặt Nạ Bạc nhăn nhó cởi áo, mở hộp cứu thương, thành thạo đổ oxy già lên vết thương để khử trùng rồi tự mình băng bó.

Ngỗi Tân khẽ lặp lại: "Ngày càng nhiều?"

"Phải, nhiều hơn trước. Tối qua tôi đã chạm trán ba con." Mặt Nạ Bạc vừa băng bó xong, thở hổn hển một lúc rồi nghiêm trọng nói: "Chúng lợi dụng cơn mưa lớn để lên bờ, lang thang ở bến cảng đầy container tìm kiếm vật chủ..."

Quái vật? Quái vật gì?

Ngỗi Tân căng thẳng đến mức muốn cắn môi.

Thế giới Thứ Hai này có quá nhiều thứ nằm ngoài tầm hiểu biết của cô. Đêm qua cô còn đang cố học cách sử dụng thanh toán nhận diện khuôn mặt, cách ra vào nơi công cộng, cách mua sắm trực tuyến, cách dùng thiết bị cá nhân... Ngoài ra cô cũng phải học nhồi nhét lịch sử về thế giới này, từ quá trình thành lập Liên Bang, sự bùng nổ công nghệ giúp nhân loại rời khỏi Trái Đất để xây dựng thuộc địa ngoài hành tinh, cho đến những sự kiện lịch sử trọng đại cùng tên gọi và diễn biến sơ lược của chúng.

Sự xuất hiện của người chơi Tập Lương là một lời nhắc nhở rằng cô cần phải thận trọng hơn. Cô không thể phạm phải những sai lầm ngớ ngẩn như Tập Lương đã mắc phải.

Ngỗi Tân đã đủ đau đầu rồi, vậy mà cái gọi là "quái vật" mà Mặt Nạ Bạc nhắc đến lại một lần nữa vượt ngoài tầm hiểu biết của cô.

Để che giấu sự lo lắng và bất an, cô nói với Mặt Nạ Bạc: "Cậu mang quá nhiều nước vào nhà. Dọn sạch ban công và phòng khách đi."

Mặt Nạ Bạc: "..."

"Nếu không phải vì năng lực của tôi là điều khiển chất lỏng, tôi đã mất máu mà chết từ lâu rồi. Cô không giúp tôi băng bó, lại còn trách tôi làm bẩn sàn nhà." Hắn tức tối gom nước trên sàn lại thành một quả cầu nước rồi ném thẳng vào bồn rửa trong bếp.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play