Dư Tầm Quang là sinh viên Học viện Truyền thông Kinh Thị.
Năm hai đại học, hắn thức tỉnh một hệ thống tên là “Trải nghiệm vai diễn”.
Là nhân vật chính, hệ thống của Dư Tầm Quang không có dịch vụ khách hàng dễ thương đáng yêu, cũng chẳng có cơ chế huấn luyện nào giúp hắn "vả mặt bay cao", thứ hắn nhận được chỉ là một bảng thông tin đơn giản.
Bảng thông tin ký chủ (phiên bản sinh viên)
Họ tên: Dư Tầm Quang
Tuổi: 19
Trí tuệ: 8 (Bạn có thể dễ dàng làm được những điều mình muốn)
Cảm xúc: 6 (Bạn là người có tình cảm, nhưng không nhiều, cũng không biết cách biểu đạt)
Ngoại hình: 8.7±0.5 (Chỉ số cơ bản cần thiết cho một đại minh tinh, giá trị cụ thể dao động tùy theo tạo hình và tuổi tác)
Diễn xuất: 6 (Bạn có thể cứng nhắc tái hiện vai diễn bằng kiến thức trong sách giáo khoa)
Thoại: 6 (Giọng bạn rất hay, nhưng chẳng ích gì, cảm xúc quá thấp sẽ kéo điểm này xuống)
Hình thể: 8 (Với chiều cao 1m85, bạn đã vượt trội về chiều cao trong giới nam diễn viên, thói quen tốt từ nhỏ giúp bạn có chỉ số khá cao)
Ngoài ra, không còn gì nữa.
Với một hệ thống có vẻ chẳng mấy hữu dụng như vậy, Dư Tầm Quang cũng chẳng gấp gáp hay tức giận.
Dù sao đi nữa, đánh giá trong ngoặc vẫn thay đổi theo thời gian, trải nghiệm người dùng ở phương diện “đồng hành” cũng tạm được.
Hơn nữa, hắn là người có ham muốn vật chất rất thấp.
Vì ham muốn thấp, nên giá trị cảm xúc cũng không cao.
Nhu cầu tinh thần của hắn có thể tự thỏa mãn, vì vậy ham muốn lại càng thấp hơn.
Thật sự rất phù hợp với điểm số hệ thống chấm cho phương diện cảm xúc của hắn.
Chớp mắt hai năm trôi qua. Cuối học kỳ năm tư, là sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành diễn xuất, Dư Tầm Quang 21 tuổi bắt đầu hành trình tìm việc.
Cũng vào lúc này, hệ thống lần đầu tiên được cập nhật.
Sau khi cập nhật xong, Dư Tầm Quang mở bảng thông tin lên, thấy tên hệ thống đã từ “phiên bản sinh viên” đổi thành “phiên bản sinh viên tốt nghiệp”.
Về mặt chỉ số thì không thay đổi gì, chỉ có một mục mới được thêm vào phía sau phần “hình thể”:
Tác phẩm đã tham gia: 0
Hơi nhói lòng một chút.
Để xóa con số “0” đáng xấu hổ kia, cũng là để sau này có cơm ăn, Dư Tầm Quang bắt đầu nỗ lực.
Chỉ là hắn mới tốt nghiệp, chẳng có quan hệ, cũng không có danh tiếng. Ngoài bộ phim đã giúp đàn anh quay vào mùa hè năm ngoái – mà còn không biết có được phát hành hay không – thì nửa năm sau đó hắn chỉ biết gửi hồ sơ xin việc và chạy vai phụ.
Mãi đến giữa tháng 1 năm sau, studio của Diệp Hưng Du mới gửi cho hắn một lời mời phỏng vấn.
Diệp Hưng Du là một diễn viên nổi tiếng thuộc thế hệ 8x, nổi lên nhờ bộ phim “Tuyệt Thế Song Kiều” mười bốn năm trước. Không chỉ có thực lực diễn xuất, vận may của cô cũng rất tốt. Những phim cô đóng sau đó, từ cổ trang đến hiện đại, đều được khán giả đón nhận, tỷ suất người xem và lượt phát đều ổn định, tạo dựng được danh tiếng vững chắc trong mắt công chúng.
Nhưng “hoa nở không quá trăm ngày”.
Ba năm gần đây, vận đen như bủa vây Diệp Hưng Du. Sáu bộ phim cô đóng chính lần lượt thất bại thảm hại.
Thất bại kiểu đó không chỉ khiến danh tiếng và độ phổ biến của cô tụt dốc, mà còn khiến cô mất cả một hợp đồng đại diện thương hiệu cao cấp.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô chỉ còn hai con đường: tụt hạng hoặc bị giới tư bản ruồng bỏ.
Diệp Hưng Du quyết tâm làm lại từ đầu, lập tức tách khỏi công ty cũ và thành lập studio riêng.
Nghe bạn cùng lớp truyền nhau, hình như là do cô và công ty quản lý xảy ra mâu thuẫn nên mới phải đi đến bước này.
Mâu thuẫn thế nào thì không rõ, nhưng “lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa”, nhất là với những người nổi tiếng, đa phần đều "nội lực dày", chỉ cần phủi một lớp bụi cũng đủ cho lứa tân binh ăn no. Hơn nữa nhân sự của studio mới chắc chắn sẽ ít hơn công ty lớn.
Vì vậy, Dư Tầm Quang đặt nhiều kỳ vọng vào bộ hồ sơ gửi đến studio của Diệp Hưng Du.
Không chỉ vì cơ hội nghề nghiệp, mà còn vì môi trường làm việc.
Nửa năm nay không phải không có công ty khác muốn ký với hắn, nhưng chỉ có studio của Diệp Hưng Du là sự lựa chọn hắn mong chờ.
Không ngờ cơ hội này hắn phải đợi suốt nửa năm mới đến.
Chỉ cần nó đến rồi, thì chưa bao giờ là muộn.
Dư Tầm Quang làm việc theo trình tự, kết thúc những việc đang dang dở rồi quay về Kinh Thị.
Hắn trải qua hai vòng phỏng vấn ở studio của Diệp Hưng Du.
Người tiếp đón hắn trong vòng phỏng vấn là giám đốc điều hành của Diệp Hưng Du – Khang Thuần.
Ở vòng đầu tiên, sau khi trò chuyện đơn giản, Khang Thuần yêu cầu hắn cởi áo khoác và quay một đoạn video.
Trước ống kính HD, ánh mắt chàng trai trong trẻo, ngũ quan hài hòa.
“Em tên Dư Tầm Quang, năm nay 23 tuổi, quê ở Sa thị, tỉnh Tương. Chiều cao 1m85, cân nặng 68kg.”
Nhiếp ảnh gia do Khang Thuần mời đến vừa quay vừa bình luận về ngoại hình của hắn:
“Đôi mắt rất to, sáng và có hồn, làn da trắng, không có nốt ruồi hay khuyết điểm rõ ràng.”
“Hàm răng trắng đều.”
“Tóc dày, đường chân tóc chuẩn, trán đầy đặn.”
“Môi không hô, đường nét khuôn mặt mượt mà, đường quai hàm rõ ràng.”
“Tứ chi thon dài, dáng đứng chuẩn, cổ không gù, cơ thể không có mùi lạ.”
Dù sao cũng là nhan sắc thuộc phân khúc 8-9 theo đánh giá của hệ thống, “mặt tiền” của Dư Tầm Quang đúng là không thể chê.
Lần phỏng vấn thứ hai, hắn được yêu cầu mang theo bản báo cáo kiểm tra sức khỏe từ bệnh viện tuyến ba, sau đó đến studio chụp ảnh tĩnh trong suốt 5 tiếng đồng hồ.
Lần này, trước khi tiễn hắn ra về, Khang Thuần còn thanh toán chi phí đi lại và khám sức khỏe cho hắn.
Lúc đó Dư Tầm Quang cứ tưởng mình bị loại rồi, nhưng sau đó Khang Thuần còn tiễn hắn xuống tận lầu, lại giúp bắt xe.
Thái độ như vậy, khiến người ta khó mà đoán được kết quả.
May là không phải đợi lâu, ngay hôm sau, hắn nhận được cuộc gọi trực tiếp từ Khang Thuần.
“Cậu Dư, tối mai cậu có rảnh không? Mời cậu ăn bữa cơm nhé, sếp bọn tôi đã đặt bàn ở nhà hàng tầng chín, muốn gặp cậu một chút.”
Đến lúc này Dư Tầm Quang mới thật sự yên tâm.
Nhà hàng tầng chín là một nhà hàng tư nhân nổi tiếng ở Kinh Đô, bàn ăn bên trong nổi tiếng khó đặt.
Tối hôm ấy, người ra đón hắn là một người trung niên thấp bé, hơi mập.
Anh ta quan sát Dư Tầm Quang từ trên xuống dưới, rồi đưa tay giới thiệu: “Chào cậu, tôi là Dịch Sùng.”
Dư Tầm Quang thấy anh ta trông có vẻ thân thiện, cũng gật đầu đáp lại: “Chào anh, em là Dư Tầm Quang.”
Nhà hàng tầng chín được trang trí theo phong cách cổ điển. Để tạo không khí, ánh sáng trong hành lang đều dùng đèn vàng ấm. Dịch Sùng dẫn Dư Tầm Quang đến phòng riêng, vừa mở cửa ra, ánh đèn trắng sáng choang bên trong khiến hắn phải nheo mắt lại.
Hắn cúi đầu bước vào, chỉ với một bước chân, như thể bước ra từ một chiều không gian khác.
Diệp Hưng Du thấy hắn thì hai mắt sáng lên, lập tức nở nụ cười rạng rỡ: “Tiểu Dư đúng không? Ngoài đời còn đẹp trai hơn trong ảnh nữa.”
Dịch Sùng ra hiệu cho Dư Tầm Quang ngồi vào ghế bên phải Diệp Hưng Du.
Dư Tầm Quang nhìn thoáng qua, bên trái cô còn có một chàng trai trẻ ngồi cạnh, trông rất điển trai nhưng lại lạ mặt, không giống người quen trên màn ảnh.
Hắn cũng không suy nghĩ gì nhiều, cởi áo khoác xuống rồi bước đến ngồi, miệng chào: “Chị Diệp ạ, em chào chị.”
Diệp Hưng Du năm nay mới ba mươi hai tuổi, là nữ minh tinh nên tất nhiên được chăm chút kỹ lưỡng, nhan sắc không cần phải bàn. Điều đáng nói là cô thuộc kiểu nhan sắc bạch ngọt truyền thống, thế nhưng ngũ quan lại rất sắc nét, thành ra những vai chính thống cũng có thể diễn tốt.
Cô là một trong những nữ diễn viên vừa chuyên nghiệp vừa có năng lực diễn xuất tốt trong giới. Diễn xuất của cô hiếm khi bị chê bai, mấy năm nay đóng phim võ hiệp, tiên hiệp gì cũng đều là tự mình luyện võ công trước, rất ít khi dùng diễn viên đóng thế.
Dịch Sùng ngồi xuống cạnh Dư Tầm Quang, đùa cợt: “Chẳng lẽ Tiểu Dư cũng là fan của chị Diệp?”
“Vậy thì tốt quá rồi,” Diệp Hưng Du vốn tính tình hòa nhã, cũng chẳng làm ra vẻ gì, nói năng thẳng thắn, giọng điệu vui vẻ: “Các em nhỏ tuổi, chắc là coi phim của chị lớn lên hết nhỉ?”
Một người đàn ông cao gầy ngồi ở bàn cũng tiếp lời: “Vậy hôm nay chẳng phải là hiện trường theo đuổi thần tượng sao?”
Diệp Hưng Du bật cười: “Lâu lắm rồi chị chưa ăn cơm cùng fan như vầy.”
Trời lạnh, mọi người gọi lẩu. Một bàn năm người, vừa ăn vừa trò chuyện, không khí rất vui vẻ.
“Hồi trước á, tôi còn có thể làm bạn với fan, hẹn gặp riêng, ăn uống trò chuyện thoải mái. Giờ thì không được nữa rồi, sẽ bị nói là ‘liên hệ riêng’.”
“Thời gian trôi thật nhanh quá ha.”
Trong lúc trò chuyện, Dư Tầm Quang cũng biết được chàng trai trẻ đẹp trai ngồi bên trái Diệp Hưng Du tên là Mã Tễ Minh, là sinh viên tốt nghiệp Học viện Kinh kịch năm ngoái.
Ngồi kế bên Mã Tễ Minh là người đàn ông cao gầy tên Điền Quân, giống như Dịch Sùng, đều là người trong đội ngũ quản lý của Diệp Hưng Du.
Diệp Hưng Du rất giỏi giao tiếp, thêm hai người quản lý hùa theo, nên cả phòng luôn rôm rả. Ngoài ra, Mã Tễ Minh cũng khá khéo ăn nói, chuyện trò dí dỏm, khiến Diệp Hưng Du bật cười không ít lần.
Dư Tầm Quang ngồi nhìn, trong lòng thầm kêu một tiếng “xong rồi”.
Hắn bị biến thành nhóm đối chiếu mất rồi.
Hắn cũng muốn học theo Mã Tễ Minh lắm chứ, nhưng lại sợ nói sai.
Vậy thì chẳng bằng im lặng lắng nghe, ít ra cũng tỏ ra nghiêm túc.
Nói là vậy, nhưng Dư Tầm Quang cũng không để những câu có liên quan đến mình rơi vào im lặng.
Hắn chỉ là không giỏi xã giao, chứ không phải đồ ngốc.
Bữa cơm kéo dài hơn hai tiếng, thấy cũng sắp xong, Diệp Hưng Du lấy từ trong túi ra hai bản hợp đồng.
“Hai em cứ mang hợp đồng về xem trước, nếu thấy nội dung ổn thì ký tên rồi mang đến công ty. Sau này chúng ta là đồng nghiệp.”
Không nói thừa, đi thẳng vào vấn đề, chủ trương dứt khoát rõ ràng.
Dư Tầm Quang thấy cô đưa ra hai bản, đoán chắc hợp đồng của hắn và Mã Tễ Minh là giống nhau.
Diệp Hưng Du nhìn hai người một cái: “Nếu có gì muốn hỏi thì cứ hỏi tại đây.”
Mã Tễ Minh cười toe toét cất hợp đồng vào túi: “Em tin chị.”
Còn Dư Tầm Quang thì giơ tay lên.
Diệp Hưng Du rốt cuộc cũng bị hành động đó chọc cười: “Không cần giơ tay đâu, mời đặt câu hỏi, bạn học Dư.”
Dư Tầm Quang hỏi trực tiếp: “Lần này chỉ có hai bọn em ký với studio thôi sao?”
Mã Tễ Minh khẽ giật mí mắt, thật ra bản Mã Tễ Minh cũng muốn biết điều này.
Nhưng ai mà thật sự dám hỏi thẳng như vậy, chẳng phải đều đi dò la sau lưng sao.
Tên ngốc bạch ngọt này ở đâu chui ra vậy, thật thà đến mức liều lĩnh.
Quan trọng hơn là… Diệp Hưng Du lại còn thật sự trả lời.
“Đúng vậy.”
Trong lòng Mã Tễ Minh cũng bắt đầu thấy bất an.
Bị ngốc bạch ngọt này làm nổi bật lên, Diệp Hưng Du có thấy mình quá khéo léo, tính toán không?
Xong rồi, giờ tới lượt mình thành nhóm đối chiếu rồi.
Dư Tầm Quang thì không nghĩ nhiều đến vậy, lại hỏi tiếp: “Chị chọn bọn em, ngoài điều kiện ngoại hình hay chuyên môn ra, còn lý do nào khác không?”
Diệp Hưng Du ngả người ra sau, tựa nhẹ vào ghế, vẻ rất thư thái. Cô không hề thấy câu hỏi của Dư Tầm Quang là bất lịch sự, ngược lại còn thấy kiểu người thẳng thắn thế này khá hợp gu.
“Chắc các em cũng biết mấy năm nay chị không gặp thời, nên hy vọng studio của chị có một khởi đầu tốt đẹp.”
Dư Tầm Quang bắt được hàm ý, hỏi lại: “Quang Minh?”
Diệp Hinh Du mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, chị mong chúng ta đều có tương lai sáng lạn.”
Dư Tầm Quang, Mã Tễ Minh.
“Hơn nữa, họ của hai em cũng mang ý nghĩa tốt.”
Mã – mã đáo thành công, Dư – dư dả quanh năm.
Không ngờ cô cũng khá tin vào phong thủy.
Diệp Hưng Du nhìn Dư Tầm Quang, khẽ nghiêng đầu – có lẽ là đã luyện qua, động tác tự nhiên, đáng yêu: “Bạn học Dư, còn câu hỏi nào nữa không?”
Dư Tầm Quang lật đến trang hai của hợp đồng: “Em thấy trong hợp đồng có ghi bao ăn bao ở.”
“Đúng vậy. Nhưng cụ thể chỗ ở thế nào thì tùy theo thu nhập hàng năm của các em.”
“Nếu lúc không có phim đóng thì tụi em có cần đến công ty không?”
“Chị hy vọng các em biết tận dụng thời gian rảnh để bồi dưỡng kỹ năng nghề nghiệp.”
“Công ty có sắp xếp không?”
“Bên chị có thể hỗ trợ tìm giáo viên, học phí tự túc.”
“Lúc đầu có thể vay công ty không?”
Diệp Hưng Du lại cười.
“Nếu là mục đích chính đáng thì đương nhiên là được.”
Dư Tầm Quang lật hợp đồng thêm mấy trang nữa, rồi mới gật đầu: “Em không có gì thắc mắc nữa.”
Hợp đồng chưa được luật sư xem qua, tất nhiên không thể ký tại chỗ. Diệp Hưng Du hiểu điều đó, cũng không ép buộc. Sau khi “tổ hợp Quang Minh” để lại thông tin liên lạc rồi rời đi, cô cùng Dịch Sùng và Điền Quân quay về công ty.
Vì ngày mai Diệp Hưng Du có công việc, phải bay ngay trong đêm, nên người phụ trách studio – Khang Thuần – cùng đội ngũ lập tức họp xuyên đêm để bàn về việc sắp xếp cho Dư Tầm Quang và Mã Tễ Minh.
“Nếu họ không ký thì sao?”
“Không đời nào không ký. Việc công ty giao thì trích 40%, việc cá nhân nhận thì trích 30%, quản lý hưởng 20%, hợp đồng kéo dài năm năm, đến kỳ hạn nếu đàm phán được thì ký tiếp, đảm bảo trong ba năm có hai vai nam chính. Điều kiện đưa ra có thể nói là cực kỳ tốt rồi.”
Với tỉ lệ chia thế này, đừng nói là tân binh, đến mấy diễn viên tuyến ba có chút tiếng tăm cũng chưa chắc đã từ chối nổi.
Diệp Hưng Du bước vào phòng họp, bên trong đã có hơn chục người ngồi đợi.
“Bắt đầu đi.”