Trong phòng họp mờ tối, từng tấm ảnh chụp khi phỏng vấn lại của Dư Tầm Quang và Mã Tễ Minh lần lượt được chiếu lên màn hình.
Người đầu tiên lên tiếng là nhiếp ảnh gia Hà Thục Giang, người từng chụp cả hai: "Dư Tầm Quang có điều kiện ngoại hình tổng thể nhỉnh hơn một chút so với Mã Tễ Minh. Do cấu trúc xương mặt, tạo hình hiện đại của Mã Tễ Minh nhìn hơi thường, khả năng biểu hiện thời trang cũng chưa đủ."
Diệp Hưng Du mở lời: "Chọn hết ảnh thời trang tĩnh của Dư Tầm Quang ra, tôi xem thử."
Trợ lý lập tức mở một thư mục khác.
Hà Thục Giang tiếp lời: "Dư Tầm Quang có cảm giác trước ống kính rất tốt, chắc là nhờ từng học nhiếp ảnh. Giờ cậu ấy vẫn còn là một viên ngọc thô, nếu được rèn giũa bài bản thì cao cấp thời trang sẽ rất hợp với cậu ấy, và cũng sẽ thích cậu ấy. Theo tôi thấy, tỉ lệ cơ thể của cậu ấy cực chuẩn, khuôn mặt cũng đủ lực đỡ mọi loại tạo hình."
Diệp Hưng Du không đáp lại, chỉ ra hiệu trợ lý mở thư mục tạo hình của Mã Tễ Minh.
Nhận xét của Hà Thục Giang về phía này là: "Mã Tễ Minh thể hiện tạo hình cổ trang cung đình cũng không tệ."
Vậy là trong lòng Diệp Hưng Du đã có chủ ý.
Lúc này, Khang Thuần lên tiếng: "Về thái độ làm việc thì không cần lo. Theo đánh giá hiện tại, cả hai đều có năng lực chịu áp lực tốt và tính cách ổn định. Mã Tễ Minh xuất thân từ gia đình giáo viên, Dư Tầm Quang xuất thân từ gia đình công chức, đều là con một, cha mẹ kết hôn lần đầu, nền nếp gia đình không có vấn đề. Tổng thể mà nói, Mã Tễ Minh hoạt bát, trông có vẻ vô tư nhưng thực ra rất khôn khéo; Dư Tầm Quang thì tâm tư tinh tế, nghĩ nhiều, ít nói nhưng nói gì là có lý."
Diệp Hưng Du tỏ vẻ đồng tình, “Hôm nay tôi đã gặp cả hai, đều là những đứa trẻ ngoan. Mã Tễ Minh quả thực biết cách cư xử hơn, cậu ấy khá hướng ngoại, nhưng tâm tư không nặng nề, chỉ là quá thích xã giao, điểm này, Điền Quân cậu phải để tâm nhiều hơn. Dư Tầm Quang thì nội tâm hơn một chút, là người có chủ kiến, nhưng nói chuyện quá thẳng thắn, phương diện giao tiếp cần phải rèn luyện thêm, đối ngoại sẽ cần Dịch Sùng tốn sức rồi.”
Sự sắp xếp nhân sự trong phòng làm việc rất hợp lý, khuyết điểm của nghệ sĩ có thể được bù đắp bởi năng lực của người quản lý.
"Chúng ta phân phối tiếp đội ngũ làm việc của hai cậu ấy, cùng với kế hoạch công việc từ giờ đến hết năm."
"Từ nửa cuối năm nay đến đầu năm sau, Dư Tầm Quang và Mã Tễ Minh sẽ không có quá nhiều hoạt động. Vừa hay, cũng là thời gian để Dịch Sùng và Điền Quân tiếp nhận dần từ nhóm quản lý của tôi và rút khỏi. Trong thời gian này, trợ lý phải sắp xếp tốt cuộc sống cho nghệ sĩ…"
Buổi họp bàn rất chi tiết, kéo dài đến ba giờ sáng mới kết thúc. Quản lý của Dư Tầm Quang, Dịch Sùng, về nhà rửa mặt rồi ngủ một giấc. Tỉnh dậy là bắt đầu liên hệ với nghệ sĩ mà mình còn chưa chính thức quản lý.
Anh ta biết Dư Tầm Quang đã về tỉnh Tương.
Gần Tết rồi, về nhà ăn Tết là chuyện bình thường.
Dịch Sùng cũng không vội, chỉ nhắn vài câu trên mạng xã hội.
Qua mùng năm, Dư Tầm Quang mới chính thức nhắn tin xác nhận, Dịch Sùng lập tức bay đến tỉnh Tương đón người.
Chủ yếu là vì ba mẹ Dư muốn gặp hắn.
Ban đầu ba mẹ Dư nghe nói đến công ty quản lý nghệ sĩ thì thấy mới mẻ, sau nghe bảo ký hợp đồng mấy trăm triệu, lập tức dẫn con đi tìm luật sư.
Hợp đồng bị soi kỹ từng chữ, thật sự không có vấn đề gì lớn.
Chỉ là chú chim non từ nhỏ đến lớn chưa từng rời xa cha mẹ, nay sắp phải tung cánh bay về phương xa.
Chính khoảnh khắc đó, ba mẹ Dư mới có cảm giác thật sự con mình đã trưởng thành.
Tối giao thừa, ba Dư trốn trong phòng len lén lau nước mắt, bị mẹ Dư mắng mấy lần mới chịu thôi.
Vài ngày Tết ấy, ba Dư gần như coi Dư Tầm Quang là heo con mà nhồi cho ăn.
Dịch Sùng đến là để "cứu giá".
Cũng vào đúng lúc Dư Tầm Quang ký tên trên hợp đồng, trong đầu hắn vang lên một tiếng nhắc: "Hệ thống bắt đầu cập nhật."
Từ đó hắn không thể mở bảng điều khiển, giống hệt như game đang bảo trì không thể đăng nhập.
Dư Tầm Quang cũng đành xem như chưa từng có chuyện gì, tiếp tục làm con ngoan bên cạnh cha mẹ.
Mẹ Dư hỏi kỹ, biết con phải kiểm soát cân nặng, ăn uống cần theo kế hoạch, thế là thôi không gói đặc sản mang theo nữa.
Trước khi đi, chỉ dúi cho hắn một chiếc thẻ có khoảng hơn mười vạn tiền tiết kiệm.
"Ở ngoài phải sống cho tốt, đừng để bản thân thiệt thòi. Cái gì cần tiết kiệm thì tiết kiệm, cần tiêu thì cứ tiêu. Nếu không nổi thì về nhà, ba mẹ nuôi con."
Dư Tầm Quang bị tình yêu nặng nề ấy đè đến nghẹn ngào, không kiềm được mà òa khóc.
Sau đó bị mẹ Dư vỗ một phát đau điếng, lập tức ngoan lại.
Vội vã quay lại Kinh Thị, Dịch Sùng đưa Dư Tầm Quang đến căn hộ một phòng ngủ một phòng khách do công ty sắp xếp cho.
“Không cần đi dò hỏi lịch trình công việc của Mã Tễ Minh. Cậu yên tâm, hai năm đầu, sự sắp xếp của công ty dành cho hai cậu tuyệt đối công bằng.”
"Để tránh cạnh tranh nội bộ tiêu cực, công ty quyết định để một người chuyên đóng phim hiện đại, một người chuyên phim cổ trang. Giờ giới phim ảnh khó sống, ai trụ được thì mới có đường đi tiếp. Phải nổi trước đã rồi tính sau."
“Năm nay và năm sau cậu sẽ tương đối vất vả, tôi thì tương đối nhàn. Bên đội của Diệp Hưng Du tôi vẫn còn một số công việc cần thời gian để rút ra, sau khi cậu có phim để đóng tôi sẽ sắp xếp hai trợ lý đi theo cậu.”
“Từ bây giờ, mỗi tối cậu đều phải tập gym, về vóc dáng của cậu chúng tôi có yêu cầu riêng.”
Dư Tầm Quang hít sâu một hơi.
Bắt đầu luôn rồi à?
Quả nhiên là giới giải trí, theo đuổi hiệu suất đến mức đáng sợ.
Dịch Sùng lại hỏi hắn xin tài khoản mạng xã hội, sau đó liền đuổi hắn xuống phòng gym tầng dưới làm quen với thiết bị.
Trong tài khoản cá nhân của Dư Tầm Quang toàn là ảnh chụp ngày trước hắn tự tay chụp. Dịch Sùng tra từng tấm một, xác nhận không có vấn đề đạo nhái mới yên tâm.
Danh sách theo dõi của thằng nhóc này cũng rất sạch sẽ.
Sau một chuỗi thao tác kết hợp, ngoài việc giúp hắn làm chứng thực tài khoản, những cái khác Dịch Sùng đều không động đến.
Bây giờ dưới ảnh đại diện Weibo của Dư Tầm Quang là dòng chữ nổi bật: 「Nghệ sĩ ký hợp đồng với Phòng làm việc Diệp Hưng Du」.
Sáng sớm hôm sau, Dịch Sùng đến báo cáo công việc, “Hôm qua tôi đã tạo một tài khoản công việc đứng tên cậu, tài khoản này tạm thời do tôi quản lý, quyền sử dụng thuộc về đội ngũ. Sau này tài khoản của cậu, cậu cứ đăng những gì cậu muốn, những sắp xếp công việc khác tôi sẽ dùng tài khoản công việc để đăng.”
Dư Tầm Quang không có ý kiến gì với việc này.
Lúc Dư Tầm Quang ôm bình nước to đi tập gym, hệ thống rốt cuộc cũng cập nhật xong.
Đầu tiên là tên hệ thống được đổi thành “Bảng thông tin ký chủ (phiên bản ký hợp đồng)”.
Sau đó, phía dưới khung bảng điều khiển xuất hiện thêm ba ô: một vuông, một tròn, một tam giác.
Dư Tầm Quang đặt ngón tay lên ô vuông, màn hình hiển thị: Có thể đặt kịch bản vào, hệ thống sẽ tiến hành đánh giá, phân tích kịch bản.
Nhấn vào ô tròn bên cạnh sẽ hiện ra rất nhiều lựa chọn, đều là các loại kỹ năng tài lẻ, hiện tại đều có màu xám. Bên cạnh có một đoạn chữ nhỏ hiển thị: Sau khi đặt kịch bản vào, sẽ tạo ra kỹ năng dựa trên nhân vật, ký chủ có thể chọn một trong số đó để học theo cấp độ (Nhập môn/Tinh thông/Đại sư).
Ô tam giác nằm dưới cùng, cũng đang trong trạng thái xám không thể sử dụng, khi Dư Tầm Quang nhấn vào thì chỉ hiện một dòng chú thích nhỏ:
Nhân vật có thể trải nghiệm: 0/0 (Điểm diễn xuất từ cấp B trở lên có thể nhận được số lần trải nghiệm nhân vật, số lần tăng theo điểm số).
Dư Tầm Quang thực ra hơi khó hiểu.
Theo như mô tả của hệ thống, có vẻ là sau khi hắn diễn xong vai thì mới có thể trải nghiệm vai diễn đó. Nhưng vai đã diễn xong rồi, còn trải nghiệm kiểu gì?
Hệ thống là hệ thống đơn giản, không trả lời được câu hỏi này.
Mà Dư Tầm Quang thì còn đơn giản hơn.
Không có câu trả lời, hắn liền gác lại.
Một tuần sau, Dịch Sùng mang tới cho Dư Tầm Quang tờ thông báo công việc đầu tiên.
Chương trình tạp kỹ “Lớp học lịch sử và đời sống” của Đài truyền hình Hoài Giang cần một diễn viên phụ, kiểu có kịch bản.
Muỗi nhỏ cũng là thịt. Đối với công việc, Dư Tầm Quang không kén chọn, có là làm.
Nhưng dù sao đây cũng là một kịch bản.
Dư Tầm Quang thử chạm vào ô vuông trong hệ thống, vẫn không mở được.
Xem ra hệ thống chỉ công nhận kịch bản phim truyền hình chính thức.
Chẳng trách hồi còn học trong trường, diễn kịch sân khấu cũng không thấy hệ thống có động tĩnh gì.
Hệ thống không công nhận, nhưng Dư Tầm Quang thì không thể không coi trọng.
Tuy chỉ là một NPC trong chương trình, nhưng cũng có kha khá cảnh quay và lời thoại, hắn ở phim trường ba ngày, đơn phương làm quen được với không ít người.
Sau khi trở về, cảm thấy bản thân nhàn rỗi quá, cả ngày ngoài tập gym ra chẳng có việc gì, Dư Tầm Quang chủ động xin Dịch Sùng sắp xếp cho đi học thêm mấy môn như golf, bi-a…
Dù hệ thống cũng có thể giúp học, nhưng mỗi lần chỉ học được một kỹ năng, lại phải gắn liền với kịch bản mới mở được từ khóa, Dư Tầm Quang luôn thấy vậy là chưa đủ.
Bản thân hắn vốn dĩ chẳng đặt nặng sự tồn tại của hệ thống, càng không thể vì có hệ thống mà bỏ quên khả năng tự học của mình.
Người khác không biết, hắn phải biết.
Hệ thống không được thì hắn tự làm được.
Dịch Sùng cũng rất biết linh hoạt ứng biến, chưa tới hai ngày, thời khóa biểu ban ngày của Dư Tầm Quang lập tức kín mít.
Dịch Sùng không nhắc đến chuyện tiền nong, dù sao cũng đã ký hợp đồng bán thân, nợ trước tính sau.
Nửa tháng sau, có lịch làm việc mới.
Lần này là hợp tác với Đài truyền hình Tương Nam, họ có một chuyên mục phim ngắn nhỏ tên là 《Mùa Thanh Xuân》 vào thứ Tư hàng tuần rất nổi tiếng, Dịch Sùng đã giúp Dư Tầm Quang nhận được vai nam chính của bộ phim ngắn chiếu vào tuần thứ ba của tháng 3.
Hơn nữa để giúp hắn tăng độ nhận diện, đoàn phim rất hào phóng cho phép phía nghệ sĩ đổi tên nam chính thành “Tiểu Quang”.
Dịch Sùng nói tất cả những điều này đều là nể mặt Diệp Hưng Du.
《Tuyệt Thế Song Kiêu》 năm đó rất nổi tiếng trên Đài Tương Nam, Đài Tương Nam lại là một trong những đài truyền hình lớn nhất nước, Diệp Hưng Du bao nhiêu năm nay đều giữ mối quan hệ tốt đẹp với người dẫn chương trình và người phụ trách của họ.
Dư Tầm Quang hiểu rõ, đây chính là cái lợi khi có đại lão chống lưng.
Có thể nói điểm xuất phát hiện tại của hắn đã vượt xa rất nhiều người.
Trước kia hắn có nằm mơ cũng không chạm tới được nguồn tài nguyên từ phía đài truyền hình.
Tiểu phẩm trong show thì hệ thống không công nhận, số lượng tác phẩm đã tham gia trong hệ thống đến giờ vẫn không thay đổi.
Dư Tầm Quang cũng chẳng để tâm, tự mình nghiêm túc mà diễn thôi.
Một số kỹ năng nghề nghiệp vốn dĩ diễn viên nên nắm vững, chẳng lẽ không có hệ thống, hắn sẽ không biết diễn nữa sao?
Lần này người diễn cùng hắn là một nữ diễn viên tốt nghiệp Học viện nghệ thuật Tương Nam. Dù chỉ là tiểu phẩm ngắn, nhưng kịch bản có đầu có cuối, tổng thể lại rất ấm áp, dễ thương.
Đạo diễn và đồng nghiệp đều thân thiện, hòa nhã, sau giờ làm còn có thể về nhà nghỉ ngơi. Dư Tầm Quang cảm thấy công việc lần này vô cùng hài lòng.
Quay xong, ba mẹ Dư còn đặc biệt làm một mâm cơm, mời riêng Dịch Sùng tới nhà ăn.
Vì món đầu cá hấp ớt siêu ngon, Dịch Sùng rộng lượng cho Dư Tầm Quang nghỉ hai ngày.
Hiện giờ thế cục còn chưa định, bản thân vẫn là con ngựa ô, Dư Tầm Quang không dám lười biếng, không cần ba mẹ nhắc nhở, nghỉ ngơi một ngày là lập tức quay về Kinh Thị tiếp tục đi học.
Chưa tới hai tuần sau, tiểu phẩm ngắn được phát sóng, nghe nói phản hồi rất tốt.
Đài Tương Nam thấy ngoại hình Dư Tầm Quang ổn, liền gọi hắn về đóng tiếp một tuần nữa.
Sau khi tiểu phẩm thứ hai được chiếu, ba Dư tò mò vì có thể cách vài ngày lại thấy con trai trên TV, gọi điện cho hắn suốt nửa tiếng.
Được ba khen ngợi, Dư Tầm Quang càng có thêm động lực.
Tháng 4, Dư Tầm Quang nhận được vai diễn trong một bộ phim truyền hình chính thức đầu tiên của hắn: một bệnh nhân trong một phần của bộ phim y khoa 《Bệnh viện số Ba》, khoảng 7 tập phim.
Lúc này, ô vuông trong hệ thống cuối cùng cũng có thể mở ra.