Vai "Tiểu Quang" là vai diễn mà Dịch Sùng đã sắp xếp cho Dư Tầm Quang từ sớm.

Nữ chính của bộ phim 《Bệnh viện số 3》— Cung Ngọc, thủ vai trưởng phòng y tá —là chị em thân thiết nhiều năm của Diệp Hưng Du. Trong giới giải trí với năng lực của một diễn viên tuyến đầu, việc sắp xếp một vai diễn trong phim mình đóng chỉ là chuyện một câu nói.

Lời nói gốc của Cung Ngọc khá thú vị: "Giờ cậu đang suy sụp lắm, sắp xếp vai cho cậu tớ không dám, nhưng lo cho người mới dưới trướng cậu thì là chuyện trong vòng một nốt nhạc."

Cũng là để giúp hắn tăng độ nhận diện, tên của vai diễn này được đổi trực tiếp thành "Dư Tầm Quang".

"Dư Tầm Quang" là một thiếu niên yêu thể thao, một hạt giống của đội điền kinh thành phố, ban đầu mùa thu này đã có thể vào đội tuyển quốc gia, nhưng do bị rách dây chằng đã phải nhập viện.

Chân cậu ấy cần phải phẫu thuật.

Phẫu thuật thì có thể làm, nhưng sự nghiệp thi đấu thì không thể quay lại. Huống hồ ca phẫu thuật này còn tiềm ẩn rủi ro, nếu thất bại, đừng nói tới chuyện thi đấu, có khi đến việc đi lại bình thường cũng thành vấn đề.

Vai diễn này được thiết kế ra là để đánh thức tinh thần trách nhiệm nghề nghiệp của nam phụ vốn phóng khoáng không gò bó, với tư cách là một bác sĩ.

Cốt truyện thiết lập nam phụ chính là thông qua Tiểu Quang để hiểu rằng, bác sĩ, đối với bệnh nhân rốt cuộc quan trọng đến mức nào, một bác sĩ giỏi lại có thể phát huy tác dụng ra sao cho xã hội.

Phần diễn của "Dư Tầm Quang" rất vụn vặt, tổng cộng 7 tập cộng lại chỉ có khoảng 20 phút lên hình. Nghe có vẻ không dài, nhưng Dư Tầm Quang lại phải diễn từ sự phơi phới khí thế trên sân đấu, đến sự xúc động buồn bã sau khi gặp chuyện, diễn sự hy vọng trước khi kiểm tra, đến sự tuyệt vọng như tro tàn khi biết bệnh tình, rồi đến sự liều lĩnh quyết định phẫu thuật cuối cùng, và sự tái sinh sau khi phẫu thuật thành công.

Sau khi hệ thống “tiêu hóa” xong kịch bản của Tiểu Quang, chấm cho hắn điểm “B”.

Trong khung tròn nhiệm vụ cũng xuất hiện thêm một mục học tập mới: “Nhập môn điền kinh”.

Sau khi Dư Tầm Quang thử nhấp vào, cơ thể hắn rất nhanh có cảm giác muốn xuống lầu chạy ba vòng.

Dư Tầm Quang vốn không bao giờ kìm nén bản thân. Có ý tưởng thì làm luôn. Hắn thay đồ thể thao, mang giày chạy, rồi bắt đầu chạy quanh khu chung cư.

Vừa chạy, hắn vừa suy nghĩ.

Tuy hệ thống không đánh giá cao vai “Tiểu Quang”, nhưng Dư Tầm Quang lại thấy nhân vật này không hề dễ diễn.

Trong kịch bản toàn là các cảnh cảm xúc cường độ cao, riêng cảnh khóc đã có tới bốn lần.

Hắn không ngại khóc, mà còn muốn diễn thật tốt.

Đây là vai chính thức đầu tiên hắn nhận được, xứng đáng được trân trọng.

Vai diễn có đơn điệu đến mấy, chỉ cần diễn viên chịu đầu tư tâm sức, thì dù là khuôn sáo nhất cũng có thể trở nên sống động bằng tình cảm của mình.

Huống gì, hắn mới vào công ty, cũng cần phải thể hiện thực lực.

Diệp Hưng Du là một người phụ nữ chuyên nghiệp, chắc chắn sẽ không chê người có năng lực.

Nói làm là làm.

Xác định được mục tiêu, Dư Tầm Quang học thuộc kịch bản, ngoài việc kiên trì chạy bộ một tiếng mỗi ngày, còn phân tích nhân vật, viết tiểu sử nhân vật.

Để có thể hòa mình vào cảm xúc của nhân vật, hắn còn xem rất nhiều phim tài liệu về vận động viên và anime chủ đề thể thao nhiệt huyết, trải nghiệm hết các cảm xúc trên sân đấu chuyên nghiệp của vận động viên.

Chẳng bao lâu, ngày quay đầu tiên cũng tới.

Ngày đầu tiên Dư Tầm Quang vào đoàn, Cung Ngọc cố ý gọi hắn qua bàn của nhóm diễn viên chính ăn cơm chung. Nhân viên đoàn phim nhìn thấy cảnh đó, lập tức hiểu ngay hắn có “chống lưng”, từ đó về sau lúc làm việc cũng cẩn thận thêm vài phần.

Phân cảnh đầu tiên của Dư Tầm Quang là cảnh Tiểu Quang sụp đổ trên giường bệnh.

Trong kịch bản, mô tả cảnh này vô cùng đơn giản, chỉ vỏn vẹn năm chữ: [Tiểu Quang sụp đổ].

Đạo diễn Lý Thứ Khôn trước lúc quay cũng chưa rõ năng lực của Dư Tầm Quang ra sao, chỉ nói một câu: “Cậu cứ thử diễn theo ý mình trước đi.”

Đợi sau khi nắm được mức độ, sẽ chỉ đạo cụ thể hơn.

Nếu không dạy được thì sẽ dùng thủ pháp kỹ thuật can thiệp.

Dù sao thì cũng là người học chính quy chuyên ngành, chắc sẽ không đến nỗi quá tệ.

Sau khi Dư Tầm Quang vào vị trí trên giường bệnh, hắn quyết định dùng phương án diễn xuất thứ ba.

Ở đây xin nói ngoài lề một chút.

Năm tốt nghiệp, mục “diễn xuất” của Dư Tầm Quang được hệ thống đánh giá là 7. Với chỉ số không hề thấp này, hắn khóc cũng thuộc dạng có kỹ thuật. Hắn có thể kiểm soát lúc nào nước mắt rơi, hoặc rơi mà như không rơi; có thể chọn bên nào rơi – mắt trái hay mắt phải, là khóe mắt hay giữa mi mắt; thậm chí còn có thể điều chỉnh tốc độ – nước mắt rơi từng giọt lớn hay nối thành dòng.

Giáo viên dạy diễn xuất ở trường đều cảm thán hắn sinh sai thời đại.

Lúc này, Dư Tầm Quang chọn hiệu ứng khóc “nước mắt rơi từng giọt lớn”.

Cảm xúc của hắn bộc lộ ra ngoài, nhưng không ảnh hưởng đến việc nói thoại. Lý Thứ Khôn nhìn hắn từng chút một diễn, bản thân cũng từng chút một cúi người xuống.

Có chút thú vị.

Mấy nhân viên đứng bên cạnh thấy biểu hiện của Dư Tầm Quang cũng yên tâm hơn hẳn.

Đẹp trai? Bảnh bao? Thế thì sao chứ. Đây là phim chính kịch đề tài y khoa hiện đại nghiêm túc, không thể để thành món đồ chơi của tiểu thịt tươi* được. 

(*Tiểu thịt tươi: cách gọi những nam thần tượng trẻ đẹp, thường bị xem là không có thực lực)

Những cảnh tiếp theo, Dư Tầm Quang cũng thể hiện khá tốt.

Một tối nọ đang ăn cơm, đạo diễn nói với Cung Ngọc: “Người mới mà Diệp Hưng Du chọn không tệ, biết nghe lời, lại có linh khí, đặc biệt là đôi mắt, biết nói chuyện.”

Cung Ngọc bề ngoài tỏ vẻ không để tâm, nhưng vừa quay đầu liền kể lại hết lời đó với Diệp Hưng Du.

Diệp Hưng Du vừa nghe, liền sắp xếp thời gian bay sang thăm Dư Tầm Quang ngay hôm hắn đóng máy.

“Bốp bốp bốp” Dư Tầm Quang đứng im tại chỗ, để Diệp Hưng Du cầm lá bưởi đập túi bụi, mãi mới phản ứng lại được.

“Chị Diệp, sao chị lại tới đây?”

“Tiện đường ghé xem em một chút.” Diệp Hưng Du cất lá bưởi đi, nhìn Dư Tầm Quang cười một cách đầy yêu thương: “Em vừa ra viện, chị giúp em trừ tà một chút. Cơ thể thanh niên không thể bệnh được đâu.”

Còn phải tiếp tục làm việc cho cô nữa mà.

Dư Tầm Quang biết rõ Diệp Hưng Du chưa chắc thật sự quan tâm đến mình, nhưng vẫn thấy ấm lòng.

Trước khi bóc lột nhân viên mà còn chịu khó cho chút phản hồi cảm xúc — đúng là bà chủ tốt.

Trưa hôm đó, Diệp Hưng Du lại gọi Cung Ngọc tới, mời luôn cả nam chính Thái Á Hòa của 《Bệnh viện số 3》, đạo diễn Lý Thứ Khôn, cùng với quản lý của Dư Tầm Quang là Dịch Sùng — sáu người ăn một bữa đàng hoàng tử tế.

Trên bàn ăn, Dịch Sùng mời rượu đạo diễn Lý Thứ Khôn: “Đạo diễn Lý, dạo này nhờ có anh mà Tiểu Quang nhà chúng tôi mới được chăm sóc tốt như vậy.”

Dịch Sùng vừa mời xong, Diệp Hưng Du cũng nâng ly theo: “Cảm ơn đạo diễn Lý đã nâng đỡ.”

Dư Tầm Quang đang cầm đũa, trong đầu còn đang nghĩ mình có nên mời rượu không, thì Dịch Sùng đã gắp cho hắn một đũa thức ăn: “Ăn nhiều chút, dạo này gầy đi thấy rõ.”

Dư Tầm Quang lập tức hiểu ý Dịch Sùng: Ăn cơm đi.

Có chuyện để anh lo.

Anh không lấy tiền của cậu miễn phí.

Dư Tầm Quang nhìn Diệp Hưng Du và Dịch Sùng, cảm thấy, mình thật may mắn khi đã kiên trì lựa chọn ký vào bản hợp đồng đó.

Những chi tiết nhỏ trong cuộc sống mang đến cảm giác hạnh phúc. Khi quay về phát hiện sự thay đổi trong hệ thống, Dư Tầm Quang càng thấy vui hơn.

Nhân vật có thể trải nghiệm: 0/1

Phía sau số 1 xuất hiện một dấu “+”.

Lúc này, Dư Tầm Quang cuối cùng cũng nảy sinh chút hứng thú với hệ thống này.

Sau khi nhấn vào dấu “+”, bảng hệ thống hiện lên một cửa sổ nhỏ:

[Xin xác nhận có muốn trải nghiệm cuộc đời của vận động viên điền kinh “Dư Tầm Quang” hay không.]

Xác nhận.

Cảnh vật trước mắt Dư Tầm Quang bắt đầu trở nên mờ nhòe.

Đầu óc hắn cũng trở nên hỗn loạn.

Ngũ quan tựa như trong chớp mắt đều biến mất.

Tình trạng này không kéo dài lâu. Khi âm thanh ồn ào vang lên bên tai, Dư Tầm Quang phát hiện mình đang ngồi giữa một sân vận động khổng lồ.

Người anh em ngồi bên cạnh đang gào đến khản cả cổ, giơ tay hô hoán.

Trong tay anh ta còn cầm một lá quốc kỳ.

Dư Tầm Quang ngơ ngác, không biết đây là thực tại hay giấc mơ, chỉ còn sót lại chút lý trí, đưa tay chạm vào mặt mình.

Bàn tay chạm vào má, ấm áp.

Có nhịp tim.

Còn cảm nhận được nhiệt độ mặt trời trên đỉnh đầu.

Mọi thứ đều chân thật đến không thể tin nổi.

Hắn nheo mắt nhìn về phía xa, cảnh tượng trước mắt trùng khớp với ký ức về sân vận động Olympic.

Vậy… đây là đang xem thi đấu Olympic?

Chưa kịp làm rõ tình hình xung quanh, những người trước sau trái phải hắn đột nhiên đồng loạt hét vang, tất cả đều giơ cao quốc kỳ, gào đến khản giọng gọi cùng một cái tên:

“Dư Tầm Quang——”

Hắn còn nghe thấy tiếng phát thanh từ điện thoại của một số người giơ lên:

“Lao như bay về đích! Chiến thắng đã ở ngay trước mắt! Xin chúc mừng tuyển thủ Trung Quốc Dư Tầm Quang, chỉ mất 304 ngày, từ Hoài Châu vươn tới Paris, giành tấm huy chương vàng Olympic đầu tiên trong sự nghiệp!”

Dư Tầm Quang nhìn lên màn hình lớn trong sân vận động, thấy một chàng trai choàng quốc kỳ đang chạy dọc đường đua.

Trẻ trung đến vậy, tràn đầy sức sống đến vậy.

Cũng khỏe mạnh đến vậy, quen thuộc đến vậy.

Tim Dư Tầm Quang lúc này như một quả chanh, bị người ta bóp chặt đến nghẹt thở, rồi lại bị siết mạnh một cái, từ từ chua xót.

Từ giải chạy cấp thành phố vươn tới đấu trường quốc tế.

Hắn che mắt lại, cố gắng tưởng tượng quá trình khó khăn mà một thiếu niên đã vượt qua các loại khó khăn để một lần nữa bước lên đường chạy.

Hắn không nghi ngờ những gì mình đang thấy, vì hắn nghĩ, nếu người đó là “Dư Tầm Quang”, thì nhất định có thể làm được những điều người khác không thể.

Cậu ấy là một thiếu niên vô cùng kiên cường, sẵn sàng vì ước mơ mà liều mình bứt phá.

Chỉ là khi cố hình dung về khó khăn trên đường, hắn đã thất bại.

Vì là một diễn viên chưa từng trải qua nghề đó, Dư Tầm Quang hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.

Nó có khó hơn việc leo lên đỉnh Everest không?

Có lẽ là trời quá nắng, xung quanh quá ồn, tim đập quá nhanh, bầu không khí quá sôi sục. Khi Dư Tầm Quang đang cảm thấy buồn bã, thì hắn nghe thấy một giọng nói vang lên bên tai:

“Đừng khóc nữa, mình còn không buồn, cậu buồn cái gì?”

“Luyện tập có khổ, có mệt đến đâu, mình cũng sẽ không từ bỏ. Mỗi ngày con người sống đều là một thử thách mới, mình biết phía trước sẽ có khó khăn lớn hơn chờ đợi mình, chần chừ không tiến chỉ ảnh hưởng đến việc mình thách thức nó.”

“Mình sẽ luôn chạy, luôn chạy.”

“Mỗi đường chạy đều là một điểm khởi đầu mới, mỗi trận đấu đều là một cuộc hành trình mới. Mỗi ngày, mình đều ôm ấp giấc mơ mới.”

“Mình sẽ cố gắng, cậu cũng phải cố gắng. Mình sẽ luôn chạy tiếp, trở thành vận động viên điền kinh giỏi nhất; mình tin cậu cũng sẽ diễn xuất tốt, trưởng thành tốt, trở thành diễn viên nổi tiếng nhất.”

Một nồi súp gà thật lớn.

Mà lại khá… ngon.

Dư Tầm Quang mở mắt ra lần nữa, phát hiện mình vẫn đang ở trong phòng khách sạn.

Không có sân vận động.

Không có tiếng reo hò.

Nhưng vận động viên vô địch điền kinh tên “Dư Tầm Quang” ấy – từng thật sự ghé qua.

Hắn chắc chắn là cậu ấy đã từng đến.

Thì ra, đây chính là cái gọi là “trải nghiệm nhân vật”.

“Đinh—— Chúc mừng ký chủ nhận được lời chúc phúc từ nhân vật, kích hoạt tùy chọn ẩn trên bảng thuộc tính!”

“Ký chủ và nhân vật đã đạt đến trạng thái [bạn bè thân thiết], thuộc tính gia tăng.”

Dư Tầm Quang mở bảng hệ thống khi nghe giọng điện tử vang lên.

Bảng thuộc tính ký chủ (Phiên bản nghệ sĩ ký hợp đồng)

Họ tên: Dư Tầm Quang 

Tuổi: 22

Trí tuệ: 8 (Bạn có thể dễ dàng làm được những điều mình muốn)

Cảm xúc: 6.1 (Gần đây tiến bộ đều đều, thi thể đã ấm lên)

Ngoại hình: 8.5 (Kiểu tóc này không hợp với bạn lắm)

Diễn xuất: 7.1 (Với sự phong phú của cảm xúc, bạn sẽ nắm bắt vai diễn càng thêm thuận lợi)

Thoại: 6.1 (Lời thoại của bạn giàu cảm xúc hơn rồi)

Hình thể: 8.1 (Tập luyện giúp bạn tiến gần đến sự hoàn hảo)

Thể lực: 7 (Nghệ sĩ nổi tiếng đều phải làm việc liên tục, thể trạng tốt giúp ích cho công việc của bạn)

Tác phẩm tham gia: 1 (Vô danh)

Nhân vật có thể trải nghiệm: 1/1

Dư Tầm Quang nhìn chỉ số “thể lực” kia, cười khẽ như bị dở người.

Vừa mới đây, người bạn mới của hắn đã tặng hắn một món quà.

Người bạn đó tên là Dư Tầm Quang – một thiếu niên không sợ khó khăn, luôn theo đuổi ước mơ trên đường đua.

Dù sẽ chẳng bao giờ gặp lại, nhưng tôi chúc cậu:

Dưới chân luôn có hành trình chinh phục, trên đầu luôn có bầu trời. 

Từ nay mượn gió mà đi, không sợ gian nan.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play