Sau khi từ nơi khác trở về Kinh Thị, Dư Tầm Quang đem đôi giày chạy bộ mua lúc đóng vai Tiểu Quang đi giặt sạch, phơi khô, cuối cùng niêm phong chân không cất đi.
Sau khi chuyên tâm lên lớp một tuần, Dịch Sùng mang đến cho hắn một lời mời phỏng vấn.
Lần đầu tiên của người mới luôn có nhiều.
Ví dụ như, lần này là lần đầu tiên có người mời hắn thử vai, đối phương lại còn là Đài Tương Nam.
Người quản lý làm việc chu đáo đã đặc biệt đi tìm hiểu, bộ phim tên 《Anh hùng trong lửa》 này là phim do Đài Tương Nam chủ trì sản xuất để tuyên truyền về lính cứu hỏa, dự kiến sẽ là bộ phim chủ lực của Đài Tương Nam vào nửa đầu năm sau nữa.
Bộ phim này tìm đến Dư Tầm Quang có ba lý do:
Một là sau khi hai vở kịch ngắn quay trong 《Thanh Xuân Ký》 được phát sóng, phản hồi trên mạng về "Tiểu Quang" rất tốt, nội bộ Đài tỉnh Tương Nam cũng có chút ấn tượng với cậu nhóc bản địa này.
Hai là trước khi phim khởi quay, diễn viên bất kể vai lớn hay nhỏ đều phải đến căn cứ cứu hỏa thực tập năm tháng, cộng thêm thời gian quay phim ba tháng, tốn quá nhiều thời gian, còn yêu cầu diễn viên phải hy sinh hình tượng, cùng thời điểm lại có những bộ phim đề tài cứu hỏa khác để lựa chọn, dẫn đến không có nhiều người muốn làm.
Ba là Dư Tầm Quang giá rẻ.
Dư Tầm Quang ngược lại không suy nghĩ nhiều như vậy, có phim để đóng là được.
Dịch Sùng thì cần phải hỏi thêm ý kiến của Diệp Hưng Du.
Dù sao thời gian thật sự quá dài, nếu nhận, cả năm nay của Dư Tầm Quang coi như đổ hết vào đó.
Studio cần phải cân nhắc hiệu quả kinh tế.
Sau khi suy nghĩ kỹ, Diệp Hưng Du trả lời: “Phim của đài Tương Nam thì chất lượng không tệ, đáng để đánh cược.”
Lăn lộn trong ngành này, có khi đóng ba bộ cũng không bằng một bộ.
Dịch Sùng được chấp thuận, bỏ đi những lo lắng trước sau, trực tiếp đưa Dư Tầm Quang bay đến tỉnh Tương Nam.
Hai ngày sau, Dư Tầm Quang được thông báo phỏng vấn thành công, kịch bản hoàn chỉnh được gửi đến studio của Diệp Hưng Du cùng với hợp đồng.
Dư Tầm Quang được phân vai nam thứ tư. 《Anh hùng trong lửa》 tổng cộng 36 tập, nhân vật này hy sinh ở tập 23. Theo quy luật "chết đi" mới là vai diễn hay của giới điện ảnh, cộng thêm hào quang nghề nghiệp, sau khi phim phát sóng, nhân vật này dự kiến sẽ không thiếu độ thảo luận.
Tỉnh Tương Nam đặc biệt biết cách làm việc. Có lẽ là còn nhớ chuyện lần trước, vai diễn của Dư Tầm Quang trong kịch bản được ghi là "Trần Quang", những người khác cũng đều gọi hắn là "Tiểu Quang".
Đây gọi là: có chống lưng thì giải trí cũng trở nên lương thiện và ấm áp sao?
Yêu rồi yêu rồi.
Sau khi hệ thống "tiêu hóa" xong kịch bản, nhân vật "Trần Quang" được đánh giá cấp "B".
Có lẽ là do tính cách nhân vật đơn điệu, không có tuyến phát triển.
Kỹ năng có thể học lần này hệ thống đưa ra là "Việc nhà (nhập môn)".
Dư Tầm Quang không hiểu việc nhà thì có ích gì với lính cứu hỏa.
Hắn vừa lầm bầm, vừa học, sau đó dọn dẹp sạch sẽ phòng của mình một hơi.
Thoải mái hơn nhiều.
Các diễn viên của 《Anh hùng trong lửa》 được phân tán thực tập (không thể túm tụm cùng một trạm cứu hỏa mà hành hạ). Đầu tháng 5, Dư Tầm Quang cạo đầu cua, cùng nam diễn viên thủ vai phó trạm trưởng - Vương Văn Chất, bị “đóng gói” đưa đến một trạm cứu hỏa của quận nào đó ở thành phố Sa.
Gần nước gần lửa hưởng ưu tiên, tin vui là Dư Tầm Quang lại có thể về nhà mỗi ngày!
Mẹ Dư tỏ vẻ vô cùng ghét bỏ: "Người ta nói làm diễn viên đều chạy khắp nơi, sao chỉ có con cứ dăm ba bữa lại về?"
Ba Dư thì càng thấy mất mặt: khóc uổng rồi.
Mẹ đã tỏ thái độ, ba cũng mặt mày ý tứ không rõ, Dư Tầm Quang không dám làm càn, sau khi nộp tiền sinh hoạt phí mỗi ngày đều ngoan ngoãn kẹp đuôi làm người, rảnh rỗi thì giúp làm việc nhà.
Sau khi học được “việc nhà (nhập môn)”, Dư Tầm Quang trở thành một “tay sai việc nhà” cực kỳ hữu dụng.
Hệ thống thật đúng là có tầm nhìn xa trông rộng.
Diễn viên Vương Văn Chất cùng thực tập ở trạm cứu hỏa lớn hơn Dư Tầm Quang sáu tuổi, anh là người tỉnh Cát, Đông Bắc, tính tình vô cùng hào sảng. Lúc bình thường huấn luyện thái độ rất nghiêm túc, đương nhiên, anh nhìn Dư Tầm Quang cũng nghiêm túc như vậy, liền chủ động tỏ ý tốt, muốn qua lại với hắn nhiều hơn.
Các lính cứu hỏa trong trạm cũng vậy, ban đầu còn có chút thành kiến với hai diễn viên đến "cho đủ số", sau khi thấy họ hàng ngày vừa nỗ lực vừa nghiêm túc, chưa bao giờ lười biếng gian xảo, cũng vui vẻ rủ họ cùng đi đánh bóng.
Cứ thế huấn luyện, thấm thoắt đã qua tháng 6, tháng 7, tháng 8, tháng 9 vừa đến, Tết Trung thu cũng sắp tới.
Trạm cứu hỏa nghỉ Tết Trung thu một ngày. Dư Tầm Quang vô tình nghe thấy Vương Văn Chất gọi điện thoại cho ba mẹ và bạn gái nói chuyện đón Tết.
Có lẽ là ảnh hưởng từ việc tình cảm tăng thêm 0.1, hoặc là hiệu ứng cầu treo do bị nhốt chung huấn luyện, Dư Tầm Quang suy bụng ta ra bụng người, mở lời mời Vương Văn Chất đến nhà mình đón Trung thu.
Hắn không giỏi ăn nói, chỉ nói ra cảm nhận của mình.
"Anh Văn, em không có ý gì khác, chỉ là không muốn anh lúc này cô đơn một mình."
Giống như hồi Tết Đoan ngọ.
Vương Văn Chất nhìn hắn, vẻ ngạc nhiên và kinh ngạc trên mặt không hề che giấu được.
Thật ra anh đã quen rồi, đi làm xa nhà bao nhiêu năm nay, lễ lớn lễ nhỏ anh ít khi về nhà, anh sớm đã không còn để tâm nữa. Nhưng cũng không biết tại sao, hôm nay bị một cậu nhóc nói như vậy, anh lại thật sự có chút cảm động.
"Chúng ta không thân không thích..."
Dư Tầm Quang rất kiên trì, "Không phải không thân không thích, chúng ta là chiến hữu."
Hắn còn cười hỏi anh, "Anh quên rồi à? Hôm nay trạm trưởng nói đó."
Vương Văn Chất không biết nói gì cho phải.
Trong lòng có chút chua xót, nhiều hơn là cảm động.
Anh nhìn Dư Tầm Quang, cảm thấy điều chói mắt nhất trên người hắn không phải là ngoại hình, mà là trái tim chân thành của hắn.
Năm nay Vương Văn Chất đón Tết Trung thu ở một gia đình tại tỉnh Tương Nam, một cái Tết rất khó quên.
Anh được uống rượu nếp đặc sản ở đây, ăn thịt xông khói mẹ Dư muối, thưởng thức món đầu cá hấp ớt sở trường của ba Dư, còn nhận được hộp bánh trung thu thủ công của bà ngoại Dư Tầm Quang làm.
Gia đình thật tốt biết bao.
Có lẽ là không khí đến lúc, buổi tối lúc Vương Văn Chất gọi điện thoại cho ba mẹ ở nhà, nhìn pháo hoa "đùng đoàng" trên bầu trời thành phố Sa và vầng trăng to như cái mâm, không kìm được mà rơi lệ.
Diễn viên là người trải nghiệm cảm xúc, vốn dĩ đã thiên về cảm tính hơn lý tính.
Sau ngày hôm đó, Vương Văn Chất càng chăm sóc Dư Tầm Quang hơn.
Dư Tầm Quang là kiểu không thích xã giao, bị động trong giao tiếp. Người tốt với hắn một phần, hắn sẽ trả lại hai phần. Vương Văn Chất cũng là kiểu người thà mình chịu thiệt chứ không muốn để người khác nghĩ mình chiếm lợi. Hai người qua lại như vậy, thực sự kết được chút tình huynh đệ.
Giữa tháng 10, vào một ngày âm u, 《Anh hùng trong lửa》 chính thức khởi quay.
Tại buổi lễ khởi quay, Dịch Sùng nhìn Dư Tầm Quang đen đi hai tông, tâm trạng phức tạp.
Anh để nghệ sĩ nhà mình ở thành phố Sa đội nắng luyện tập năm tháng, anh thật đáng chết mà.
Dịch Sùng không biết đã tự não bổ những gì, trước khi đi, vô cùng uất nghẹn nói: "Cậu yên tâm, qua hai năm nữa, tôi nhất định sẽ không để cậu chịu khổ thế này nữa!"
Dư Tầm Quang không để tâm. Suy nghĩ của hắn rất đơn thuần, chỉ cần là phục vụ cho hiệu quả của bộ phim, khổ cực hắn chịu đều thuộc phạm trù công việc, là điều nên làm.
《Anh hùng trong lửa》 tuy diễn viên chính có tuyến tình cảm, nhưng tổng thể không phải là phim tình yêu, ngoài việc phản ánh cuộc sống thường ngày, công việc, huấn luyện của các chiến sĩ cứu hỏa, còn tiện thể tuyên truyền rất nhiều kiến thức phòng cháy chữa cháy.
Trần Quang do Dư Tầm Quang thủ vai là người giữ bầu không khí trong trạm cứu hỏa. Cậu nhóc này lanh lợi, đáng yêu, hoạt bát, miệng ngọt, ai cũng quý cậu.
May mà có Vương Văn Chất ở đó, tạo cho Dư Tầm Quang một môi trường để diễn tốt vai "cục cưng của nhóm" Trần Quang.
Ngày qua ngày, càng diễn, Dư Tầm Quang càng muốn gặp Trần Quang. Hắn thật sự muốn hỏi cậu, sao cậu có thể hoạt bát mà không khiến người ta ghét, sao cậu có thể được nhiều người yêu mến đến vậy?
Có lẽ là đã đầu tư quá nhiều tình cảm cho Trần Quang, đến khi diễn cảnh hy sinh trong đám cháy, mọi người ở phim trường gào khóc, Dư Tầm Quang thì ở ngoài phim trường khóc, khóc đến môi run lên.
Cảm giác sứ mệnh nặng nề trên người nhân vật gần như muốn nhấn chìm hắn.
Đến khi Vương Văn Chất quay xong, nhìn thấy Dư Tầm Quang khóc đến mất hết hình tượng, trong lòng càng khó chịu hơn.
"Tiểu Dư, đừng khóc nữa."
Anh đi tới vỗ nhẹ vào lưng hắn, vốn định an ủi, kết quả Dư Tầm Quang nghẹn ngào, ôm lấy anh nói một câu: "Trần Quang chết rồi, Trần Quang chết rồi."
Giọng hắn nghẹn ngào, mang theo sự tiếc nuối và đau xót mãnh liệt vì không thể giữ lại người này.
Vương Văn Chất bị lây nhiễm đến không kìm được, trong một khoảnh khắc cảm xúc vỡ đê, cũng ôm hắn.
Khóc đến nỗi hôm đó hai người đều không có tâm trạng ăn cơm.
Nhưng vì Dư Tầm Quang ngày mai phải đi, họ vẫn kê một cái bàn nhỏ ở nhà Dư Tầm Quang.
Để họ được tự nhiên, ba mẹ Dư chuẩn bị cho họ chút đồ nhắm, rồi ra ngoài đi dạo.
Hai người trò chuyện trên trời dưới biển, không biết thế nào lại nói đến công việc.
"Em nói công ty các em bây giờ chỉ có hai người."
"Vâng."
"Hôm qua anh tra thử Mã Tễ Minh kia, cậu ta có một bộ phim chiếu khá tốt."
"《Tiêu Dao Tại》 ạ? Em biết, bộ phim này cậu ấy nhận lúc còn ở trường."
Vương Văn Chất bỏ vào miệng mấy hạt lạc, "Vậy thì mấy bộ phim cậu ta đóng nửa năm nay cũng tốt hơn em, anh tìm toàn thấy nam phụ nam ba."
"Em bây giờ diễn cũng không tệ," Dư Tầm Quang an ủi anh, "Anh Văn, anh yên tâm, quản lý của em nói rồi, họ sẽ cố gắng đối xử công bằng. Hơn nữa trong hợp đồng có ghi, sẽ để em đóng vai chính."
Vương Văn Chất hừ hừ một tiếng, "Anh chỉ sợ em không tranh giành, nên họ bắt nạt em."
Dư Tầm Quang liền cười, "Em không tranh, là vì bây giờ chưa đến lúc, em đây không phải vừa mới vào nghề sao."
Vương Văn Chất nhìn hắn từ đầu đến chân, “Thằng nhóc này, nhìn ra được cũng rõ ràng đó chứ.”
"Em lại không ngốc." Dư Tầm Quang gắp một đũa thịt đầu heo, nhai.
"Không ngốc là được," Vương Văn Chất truyền thụ kinh nghiệm của mình cho hắn, "Nhớ kỹ, chúng ta không thể bị bắt nạt. Đàn ông con trai, không hấp bánh bao thì cũng phải tranh lấy chút thể diện. Nhân viên xung quanh cũng tốt, nhân viên trong đoàn phim cũng tốt, em dám tỏ ra yếu đuối, họ sẽ dám bắt nạt em. Có những kẻ phận làm nô tài, tài nhìn mặt bắt hình dong còn tinh hơn cả thợ đốt lò."
Dư Tầm Quang bị lời anh nói chọc cho cười không ngớt.
"Còn cười," Vương Văn Chất lườm hắn một cái, chìa ly rượu ra, giọng nói cục cằn: "Rót đầy cho anh."
"Vâng!" Dư Tầm Quang cầm chai rượu lên, phục vụ anh như bậc trưởng bối trong nhà.
Tối hôm đó Vương Văn Chất thật ra cũng không uống nhiều, sớm đã về rồi. Ngày hôm sau, vì còn nhiệm vụ quay phim, không thể tiễn, Vương Văn Chất chỉ nhắn cho Dư Tầm Quang một câu trên WeChat:
Nhớ luôn chú ý an toàn phòng cháy chữa cháy.
Nhìn thấy tin nhắn này, Dư Tầm Quang nghĩ đến Trần Quang, lại buồn bã.
Vừa hay, anh Văn đi rồi, hắn vào xem hệ thống tổng kết.
Thể lực và hình thể của Dư Tầm Quang đều tăng 0.5, đó là kết quả của việc huấn luyện và quay phim cường độ cao.
Sau khi kết thân với Vương Văn Chất, chỉ số tình cảm tăng 0.2.
Hắn phát hiện các chỉ số của mình có thể bị ảnh hưởng và tăng trưởng bởi hành vi của bản thân, không hoàn toàn bị kiểm soát bởi số lượng phần thưởng của hệ thống.
"Chúc mừng ký chủ nhận được lời chúc phúc của nhân vật, kích hoạt tùy chọn ẩn của bảng điều khiển!"
Dưới mục thể lực, lại có thêm một chỉ số hoàn toàn mới:
Trách nhiệm: 7 (Bạn tạm thời được coi là một người đàn ông có trách nhiệm)
"Ký chủ và nhân vật đạt đến trạng thái [Chiến hữu], giá trị tình cảm tăng +0.1."
Dư Tầm Quang gặp Trần Quang là ở trong một phòng học của trường cấp ba.
Chiến sĩ trên bục giảng mặc quân phục gọn gàng, nghiêm túc giảng giải cho học sinh về kiến thức an toàn phòng cháy.
"Các em có biết, định nghĩa về hỏa hoạn là gì không?"
"Vậy trong môi trường nhà ở hàng ngày của chúng ta, những vật dễ cháy, vật trợ cháy thường gặp là gì?"
"Tiếp theo, tôi sẽ nói cho các em biết cách sử dụng hệ thống báo cháy."
Dư Tầm Quang không biết học sinh có nghe lọt tai không, dù sao thì hắn nghe rất nghiêm túc.
Đợi buổi nói chuyện kết thúc, Trần Quang đi đến trước mặt Dư Tầm Quang.
Nghiêm, chào.
Dư Tầm Quang ưỡn ngực ngẩng đầu, chào lại, động tác chuẩn mực.
Lúc này Trần Quang mới cười lên.
Vị chiến sĩ trẻ này trông còn trẻ hơn cả học sinh trong lớp.
"Đồng chí, cậu thấy tôi nói lúc nãy thế nào?"
"Không tốt lắm."
"Hả?"
“Quá nghiêm túc rồi. Dạng không phải học thuật như thế này, học sinh sẽ không thích kiểu giảng dạy quá nghiêm túc đâu.”
"Nhưng tính mạng vốn dĩ là một chuyện rất nghiêm túc mà."
Cậu nói điều đó một cách hiển nhiên.
Vì vốn dĩ nó là điều hiển nhiên.
Cuối cùng, Trần Quang mỉm cười với Dư Tầm Quang: “Đồng chí à, trong sinh hoạt thường ngày, phải luôn chú ý đến an toàn phòng cháy chữa cháy.”
Dư Tầm Quang dùng vẻ mặt còn nghiêm túc hơn cả cậu lúc nãy gật đầu, "Tôi sẽ không quên."