Edit Ngọc Trúc
Quen thuộc mà lại có chút xa lạ, giọng nói kia dừng lại bên tai khiến Ninh Ngọc khi nhìn thấy gương mặt trẻ tuổi trước mắt, lập tức cảm thấy một trận hoảng hốt.
“...Mẹ?”
Chưa kịp để cậu tập trung nhìn cho rõ, ngũ quan dịu dàng ấy dường như bị mơ hồ xóa nhòa, dưới ánh mặt trời chói chang lại lần nữa hóa thành một mảng sương mù hỗn độn, giống hệt bao người khác.
Trong ảo cảnh, Lâm Tuyết Nhạn không hề có biểu hiện gì khác thường, khuôn mặt mơ hồ ấy lặng lẽ xoay về một hướng, như đang nhìn chăm chú ai đó, dịu dàng nói:
“Chỉ số lần này của em rất đẹp, là thành tích tốt nhất trong tổ ta. Chị đã xin phép giáo sư rồi, tuần sau trong cuộc hội thảo sẽ cho em cùng cô ấy đi, nhớ nắm bắt cơ hội lần này cho thật tốt...”
Cô ta rõ ràng không đang nói với Ninh Ngọc, mà người đối thoại cũng không có đáp lại, chỉ lặng lẽ bước đi, từ nơi bóng tối u ám bước từng bước vào vùng sáng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play