Edit Ngọc Trúc
Cuối cùng, chiếc xe cũng khuất dạng trong màn bụi mù, toàn bộ Tảng Sáng Chi Hương cùng tam giác khu đã là quá khứ, đến giờ phút này rốt cuộc đã đặt dấu chấm hết.
Ninh Ngọc đứng trước cánh cổng lớn đã đổ nát, lặng lẽ nhìn một lúc, trong lòng thì thầm lời từ biệt cuối cùng, sau đó mới ngoảnh đầu lại, mỉm cười chào mọi người trong đội đang đứng bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Đi thôi, đến lúc xuất phát rồi.” Cậu lập tức xoay người, lại lần nữa ngồi lên vị trí điều khiển ác điểu.
Ác điểu rít vang lên một tiếng, bánh xe xoay tròn, cuốn lên làn bụi mỏng, nhanh chóng lướt đi về phía mục tiêu đã định.
Phòng thí nghiệm nằm ở phía đông lục địa, khoảng cách đến Tảng Sáng Chi Hương không tính là xa, nhưng vẫn cần một khoảng thời gian để di chuyển.
Lộ trình hướng thẳng về đông, cảnh vật ven đường và tầm nhìn cũng dần trở nên bằng phẳng hơn.
Càng đi sâu về phía đông, dấu tích doanh địa cùng tái cụ xuất hiện ngày càng nhiều. Đông bộ vốn là khu an trí cuối cùng của nhân loại, nhưng sự lan tràn của phóng xạ không hề để tâm đến sự an toàn của con người, cứ thế nuốt chửng gần như toàn bộ vùng đất thanh tịnh này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT