Dựa lưng vào tường, tay bưng bát, Tích Thúy đang lùa cơm vào miệng.

Trời nắng chang chang.

Nàng cảm giác mình như một con cá muối đang phơi dưới ánh mặt trời, mồ hôi đầm đìa chảy, chảy mãi lại ướt. Nắm vạt áo giũ giũ, có thể rũ ra không ít hạt muối li ti, cả người cũng tỏa ra một mùi cá chết tôm thối.

Cơm gạo lứt trong bát vun cao, bên trên phủ một lớp tương và rau xanh, chẳng có bao nhiêu nước luộc, nhìn thôi đã chẳng muốn ăn. Nhất là khi Tích Thúy cầm bát nhìn thấy cánh tay đầy lông lá của mình, càng chẳng còn tâm trạng ăn cơm.

Đang độ tuổi thanh xuân phơi phới lại xuyên thành một kẻ lực lưỡng, dù tố chất tâm lý có mạnh mẽ đến đâu thì cũng chẳng thể chịu nổi cú sốc này. Nàng không còn là cô gái thơm tho mềm mại trước kia, giờ nàng là nam nhân, là một tráng hán mặt đen râu ria xồm xoàm cao tám thước.

Tất cả là vì nàng đã đọc một quyển tiểu thuyết mạng tên 《Thái Bình Y Nữ》.

Quyển tiểu thuyết này viết khá hay, câu chuyện xoay quanh việc nữ chính Ngô Hoài Phỉ hành nghề y cứu người, cuối cùng cùng nam chính Cao Khiên nên duyên vợ chồng. Tình tiết biến đổi bất ngờ, thăng trầm phập phồng, những màn "vả mặt" liên tục không dứt, đặc biệt là việc nữ chính "vả mặt" nữ phụ Ngô Tích Thúy, vừa cẩu huyết lại vừa sảng khoái.

Tích Thúy mất ba ngày mới đọc xong quyển sách này, đọc đến nghiện. Điều duy nhất có chút kỳ cục là, nữ phụ trong truyện, Ngô Tích Thúy, lại trùng tên trùng họ với nàng.

Trong mỗi câu chuyện, luôn có những vai phụ thúc đẩy tình tiết phát triển, Ngô Tích Thúy là một trong số đó.

Nàng ấy là muội muội "tiện nghi" không cùng huyết thống với nữ chính, dung mạo bình thường, vong ân bội nghĩa, mơ ước nam chính, là một nữ phụ độc ác chuyên ngáng chân nữ chính.

Trùng tên trùng họ, thật là trùng hợp, Tích Thúy thấy lạ lẫm một lát rồi cũng bỏ qua.

Nhưng nàng vạn lần không ngờ, ngay khi nàng thức đêm đọc xong, tắt điện thoại chuẩn bị ngủ, nàng lại bất ngờ xuyên không, xuyên vào quyển tiểu thuyết này, tiện thể còn bị trói định với một hệ thống lạnh băng, muốn nàng công lược nam phụ Vệ Đàn Sinh trong sách.

Tích Thúy: "Tôi có thể từ chối không?"

Hệ thống: 【Không được.】

Đùa à, bản thân nàng còn chưa yêu đương lần nào, lấy đâu ra kinh nghiệm công lược người khác.

Nhưng hệ thống lại tỏ ra như một trí tuệ nhân tạo chân chính, lạnh nhạt vô tình.

Không một lời thừa thãi, nó ném thẳng nàng đến nơi này —— núi Biều Nhi, huyện Thanh Dương, một cái ổ thổ phỉ.

Nàng, trở thành một tên thổ phỉ hung thần ác sát trong ổ.

Mặc cho Tích Thúy kêu gào có phải cậu lầm lẫn gì không, tôi muốn xuyên không thì ít nhất cũng xuyên thành nữ phụ Ngô Tích Thúy chứ? Xuyên thành thổ phỉ là thế nào?! Hệ thống vẫn vững như bàn thạch, không hề lay động.

Tích Thúy đánh giá bản thân từ đầu đến chân, cuối cùng chấp nhận sự thật bi thảm này, nàng, giờ là một mãnh nam cơ bắp cuồn cuộn, mục tiêu là công lược nam thần ôn tồn lễ độ trong sách —— Vệ Đàn Sinh.

Vệ Đàn Sinh này trong sách cũng được xem là một nhân vật có màu sắc truyền kỳ.

Vệ gia nhiều đời làm quan, năm Vệ Đàn Sinh mười tuổi theo phụ thân Vệ Tông Lâm đến huyện Thanh Dương nhậm chức.

Huyện Thanh Dương vị trí hẻo lánh, thường có sơn phỉ chặn đường cướp bóc khách qua đường. Sơn phỉ thấy Vệ Đàn Sinh quần áo trang sức phú quý, nảy lòng tham nên trói hắn về.

Khi Vệ Tông Lâm cứu được nhi tử thì đã muộn. Chân Vệ Đàn Sinh bị phế một cái, trở thành người thọt.

Không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với Vệ Đàn Sinh trong trại phỉ.

Nhưng sau khi trải qua biến cố này, hắn bị để lại bóng ma tâm lý rất lớn, đêm nào cũng ngủ không yên giấc.

Vệ gia lo lắng cho hắn, nên nửa năm sau đã giao Vệ Đàn Sinh cho Thiện đại sư, trụ trì chùa Không Sơn, chăm sóc để dốc lòng học Phật.

Năm mười tám tuổi, Vệ Tam Lang xuống núi hoàn tục, trở về kinh thành, vẫn tự nhận là đệ tử Phật môn.

Vì quanh năm được Phật pháp thấm nhuần, từ bi bác ái, thích làm việc thiện, lại thêm dung mạo xinh đẹp như thiếu nữ, nên trong kinh có người gọi hắn  là Tiểu Bồ Tát.

Vì từ nhỏ đã mắc bệnh, hắn bị cà thọt rất nghiêm trọng, những ngày mưa dầm thậm chí không thể ra khỏi nhà.

Cũng may có y thuật của nữ chính Ngô Hoài Phỉ giúp giảm bớt bệnh tật cho hắn.

Ngô Hoài Phỉ tính cách ôn nhu, dung mạo thanh lệ, lại thường cùng hắn đi cứu tế dân thường, ngày tháng ở chung, Vệ Đàn Sinh nảy sinh tình cảm yêu mến với nữ chính.

Chỉ tiếc, kết cục của nam phụ ôn nhu phần lớn giống nhau, đơn giản là rơi vào một kết cục ảm đạm thần thương, chỉ có thể cười chúc phúc nữ chính và Cao Khiên mà rời khỏi cuộc tình tay ba này.

Muốn nàng dùng thân thể tráng hán mặt đen này đi công lược Vệ Đàn Sinh, e rằng Vệ Đàn Sinh phải mù mắt mới để ý đến nàng.

Hệ thống lại nói với nàng, lúc này vẫn là năm Nguyên Bình thứ 5, câu chuyện 《Thái Bình Y Nữ》 còn chưa bắt đầu. Vệ Đàn Sinh lúc này mới mười tuổi, vừa bị bắt đến ổ thổ phỉ, đánh gãy chân. Nàng vẫn còn cơ hội, sưởi ấm hắn, chữa lành hắn, trấn an tâm hồn non nớt của hắn.

Tích Thúy: ……

Vệ Đàn Sinh mới mười tuổi thôi đó! Cảnh báo luyến đồng*!!!

Nàng bộ dạng quỷ quái thế này có thể làm gì? Mở rộng lồng ngực đầy lông và cơ bắp cho Vệ Đàn Sinh sao?!

Dẹp bỏ suy nghĩ, Tích Thúy nhìn bát cơm gạo lứt, nhai nhai rau xanh đắng ngắt, gian nan nuốt một miếng cơm.

Không chỉ rau xanh đắng, lòng nàng cũng đắng.

Sự tình đã thành kết cục đã định, hệ thống quyết tâm không thay đổi ý định, nàng chỉ có thể lấp đầy bụng trước, rồi chậm rãi mưu tính sau.

Theo tầm mắt Tích Thúy, có một cây hòe lớn, hai ba gã hán tử thô kệch đang cởi trần vật nhau, ai nấy đều dùng hết sức lực, mặt đỏ tía tai mà rống giận, mồ hôi lẫn vào đất vàng trên mặt đất, thấm thành từng vũng nhỏ.

"Hắn vẫn không chịu ăn cơm?"

Ngay lúc nàng đang nuốt xuống, trên đầu đột nhiên vang lên một giọng nói.

Tích Thúy ngẩng đầu, thấy một gã hán tử như tháp sắt đang đứng trước mặt nàng, giọng thô lỗ hỏi.

Nàng quay đầu chu môi về phía căn nhà tranh nhỏ phía sau, "Không chịu ăn."

Tên hán tử kia bực bội, đá văng cửa, miệng lầm bầm.

Nhà tranh vừa tối vừa bẩn, giữa ngày hè, chẳng khác nào cái lồng hấp lớn.

Cửa vừa bị đá văng, liền có thể ngửi thấy một mùi hôi hám trộn lẫn mùi phân xộc ra.

Trong một góc, một nam đồng mười tuổi cuộn tròn, tóc tai bù xù như tổ chim, cẩm y trên người đã rách nát, dính những vết bẩn vàng vàng hồng hồng, khiến người ta buồn nôn.

Màu vàng là nước tiểu, màu hồng là máu đông.

Tên tráng hán tiến lên đá một cái, lầm bầm gì đó.

Có lẽ vì mùi trong nhà quá khó ngửi, không lâu sau, hắn lại nhăn mày đi ra, chỉ vào Tích Thúy nói, "Lát nữa ngươi phải trông hắn ăn, không ăn cũng phải ăn, dù phải nhét cũng phải nhét vào, trông chừng hắn, đừng để hắn chết."

Tích Thúy vốn đã chẳng có khẩu vị, nghe hắn nói vậy, lập tức đặt bát xuống.

Nàng xuyên đến ổ thổ phỉ này cũng đã ba ngày, bọn sơn phỉ ở đây đều sống bằng việc liếm máu trên đầu lưỡi, nàng chẳng phải nhân vật gì to tát, vẫn chưa có cơ hội tiếp xúc với Vệ Đàn Sinh.

Đến hôm nay, bọn họ mới phái nàng trông coi căn nhà tranh này, đừng để Vệ Đàn Sinh trốn.

Thực ra chẳng cần Tích Thúy trông, Vệ Đàn Sinh cũng không trốn thoát được, hắn còn quá nhỏ, huống chi còn bị thương chân.

Dù đã chuẩn bị tinh thần, khi Tích Thúy bước vào phòng, vẫn bị mùi hương khó ngửi này xông đến suýt rơi lệ.

Một mùi nồng nặc khó tả tràn ngập khắp căn nhà tranh.

Trong khoảng thời gian này, Vệ Đàn Sinh ăn uống tiêu tiểu đều ở trong này, căn bản không ai dọn dẹp, nghĩ thôi cũng biết mùi vị bên trong tốt đẹp đến mức nào.

Tích Thúy nín thở, khom lưng, xem xét tình hình của hắn.

Một đứa trẻ gầy gò đang nằm giữa những thứ dơ bẩn, đó chính là đối tượng công lược của nàng, Vệ Đàn Sinh, nam phụ trong 《Thái Bình Y Nữ》.

Đáng tiếc, khác với nam thần có danh Tiểu Bồ Tát trong sách, hiện tại Vệ Đàn Sinh nhắm chặt mắt, môi nứt nẻ, mặt mũi bẩn thỉu không nhìn rõ.

Vết thương trên đùi hắn chỉ được xử lý qua loa, ruồi nhặng không ngừng bay vo ve trên người hắn, quần áo rách mướp miễn cưỡng che thân, như một tấm vải bọc xác dơ bẩn.

Cổ họng Tích Thúy nghẹn lại.

Ghét bỏ hắn có lẽ không tốt lắm, nhưng hắn bẩn thật sự khiến Tích Thúy có chút buồn nôn.

"Này, tỉnh dậy đi." Nàng chọc chọc mặt hắn.

Vệ Đàn Sinh như một cái bao vải rách, chẳng có phản ứng gì.

Thấy sắc mặt hắn đỏ ửng bất thường, lòng Tích Thúy lộp bộp một tiếng.

Trời nóng thế này, chẳng lẽ hắn bị cảm nắng?

Nghĩ vậy, Tích Thúy vội đưa tay lau, quệt phải một tay mồ hôi, nhiệt độ dưới tay càng nóng đến bất thường.

Không kịp nghĩ nhiều, Tích Thúy vội chạy ra ngoài gọi người.

Tuy đám thổ phỉ trên núi Biều Nhi trói Vệ Đàn Sinh, nhưng không có ý định để hắn chết.

Nàng vừa mở miệng, không lâu sau đã có người đã đến căn nhà tranh.

Người đến bị mùi trong phòng xông đến lùi lại một bước, nhổ một bãi nước bọt xuống đất, sai bảo Tích Thúy, "Ngẩn người ra đó làm gì? Bế ra đi."

Xuyên thành mãnh nam cũng có cái lợi của việc xuyên thành mãnh nam, ví như hiện tại, nàng bế Vệ Đàn Sinh lên dễ như xách một con gà con, chẳng tốn chút sức lực nào.

Tích Thúy không có kinh nghiệm, chỉ có thể bế Vệ Đàn Sinh đến dưới bóng cây hòe lớn, để người có kinh nghiệm xử lý.

Mấy tên đại hán người thì ấn huyệt nhân trung, người thì hắt nước, loay hoay một hồi, lông mi Vệ Đàn Sinh run rẩy, mới dần dần tỉnh lại.

Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu xuống mặt đất, ánh sáng chập chờn, lung lay.

Đôi mắt nam đồng mất tiêu cự, mờ mịt chớp chớp.

Trong cơn mê man, chỉ thấy một gã đại hán mặt đen cởi trần, vẻ mặt kinh hỉ cúi nhìn hắn, đôi mắt trừng lớn như chuông đồng.

"A! Ngươi tỉnh rồi hả?!"

*luyến đồng: tình yêu của người lớn với trẻ con (ấu dâm)
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play