Đêm nay, Tích Thúy ngủ thật ra không được yên ổn lắm, luôn cảm giác trên người như có thứ gì đè nặng, thở không ra hơi, cứ mãi ở trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, trời còn chưa sáng hẳn đã hoàn toàn tỉnh lại.
Nhưng còn có người dậy sớm hơn nàng.
Nàng vừa mới mở mắt, bên tai liền áp tới một luồng hơi thở ấm áp.
Trên trán bị cọ cọ.
“Thúy Thúy, sớm.”
Vệ Đàn Sinh dời môi đi, rũ mắt cười tủm tỉm nhìn nàng.
“Sớm.” Hậu quả của việc mất ngủ đến nửa đêm mới thiếp đi là, so với Vệ Đàn Sinh tinh thần sáng láng, nàng chỉ có thể mệt mỏi gật đầu, coi như đã chào hỏi xong.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT