Trong phút chốc, lòng Tích Thúy rối như tơ vò, ngay cả Tôn thị cũng nhận ra nàng thất thần, không khỏi hỏi, "Thúy Nương?"
"Ta không sao." Tích Thúy gắng gượng trả lời, "Chỉ là vừa rồi có chút thất thần, đại tẩu chúng ta nói tiếp đi."
Tích Thúy tự nhủ, lúc này nàng còn chưa thể xác định Vệ Đàn Sinh rốt cuộc có phát hiện ra Cố Tiểu Thu hay không, nàng không nên hành động thiếu suy nghĩ, biết đâu đây chỉ là trùng hợp, dù sao Sướng Xuân ban nơi Cố Tiểu Thu ở kinh thành quả thật có danh tiếng không nhỏ, Vệ Dương thị thích nghe tuồng của Sướng Xuân ban cũng không phải là không có khả năng.
Tôn thị vội hỏi, "Thất thần? Có phải mệt rồi không? Có phải vì muội vừa gấp gáp trở về, ta liền gọi muội đến đây nên vậy không?"
Lại thấy sắc mặt nàng tái nhợt, Tôn thị cũng có chút lo lắng. Dù sao sức khỏe Tích Thúy xưa nay không tốt lắm, vạn nhất ở chỗ nàng ta có chuyện gì, nàng ta khó mà ăn nói với Vệ Đàn Sinh.
Nàng ta có thể nói là sợ Vệ Đàn Sinh, không dám để Tích Thúy ở chỗ mình xảy ra bất kỳ sơ suất nào. Tuy Tích Thúy nói không sao, nhưng Tôn thị vẫn đỡ nàng ngồi xuống nghỉ ngơi, rót cho nàng chén nước.
"Chuyện tiệc sinh nhật không vội, muội cứ ngồi một lát, chờ khỏe hơn rồi về nghỉ ngơi đi. Ngày mai hai ta lại thương thảo cũng không muộn."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play