Cô chạy trốn quá vội vàng, từ nội thất chạy ra thiếu chút nữa đã vấp phải ngạch cửa dưới chân. Nhưng Tích Thúy không dám dừng lại, mãi cho đến khi ánh mắt dõi theo phía sau biến mất không còn thấy nữa, mới dần dần chậm bước chân lại, thở hổn hển mấy hơi.
Trong sân ánh mặt trời rực rỡ, bóng hoa trong sân bị gió xuân lay động vỡ vụn, lác đác rơi rụng, ngẩn ngơ rải đầy mặt đất.
Vệ Đàn Sinh không đuổi theo ra, đợi cô hơi thở dần đều, Tích Thúy vừa cúi mắt liền trông thấy lòng bàn tay ướt đẫm của mình, tức khắc vì sự bối rối này, hơi nóng trên má vừa mới hạ xuống lại tăng lên không ít.
Chẳng biết là do chạy hay do trời nóng, tim cô đập vừa nhanh vừa gấp.
Trước khi đến, cô đã quyết định chỉ đứng xa xa nhìn một cái, sự việc phát triển đến tình trạng bây giờ, giống như ngựa hoang thoát cương, đã hoàn toàn vượt khỏi dự liệu của cô. Cô vậy mà vừa rồi lại ở trong phòng dùng tay giúp Vệ Đàn Sinh làm ra.
Tích Thúy bây giờ cũng không dám hồi tưởng lại vẻ mặt ẩn nhẫn cầu khẩn của Vệ Đàn Sinh, đôi mắt đã từng lạnh như hàn ngọc, ẩn chứa ý châm chọc nhàn nhạt kia, lại phủ một tầng hơi nước, bị dục vọng giày vò đến bất lực.
Giờ nghĩ lại, trước sắc đẹp ấy, có lẽ lúc đó cô cũng đã bị vẻ đẹp của tên tiểu biến thái này làm cho mê muội.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT