Diệu Hữu nắm tay cô bước ra khỏi phòng.
Bởi muốn ra cửa ngắm đèn, Diệu Hữu cũng sửa soạn thật xinh đẹp, mặc một bộ váy thường màu vàng nghệ. Tích Thúy cài lên búi tóc nhỏ của con bé một chiếc khuy bướm bạch ngọc. Da dẻ nữ đồng vốn đã sạch sẽ hơn người trưởng thành, giờ được bạch ngọc kia tôn lên, càng thêm mịn màng hồng nhuận.
Ánh trăng đã lên cao, một vầng tròn vành vạnh chiếu rọi từ trên cao. Ánh trăng đêm nay dường như đặc biệt trong sáng vằng vặc, rơi xuống sân trong, tựa như phủ một lớp sương mỏng.
Thanh niên cùng xa phu đã chuẩn bị xong xe ngựa, đứng ở cửa trước chờ đợi.
Vệ Đàn Sinh nhìn về phía hai mẹ con dưới ánh trăng.
Tích Thúy không mấy tự nhiên mà nắm chặt tay Diệu Hữu.
Ngắm mỹ nhân dưới đèn, so với giữa ban ngày ban mặt, lại thêm mấy phần uyển chuyển và mông lung. Đó là vẻ đẹp uyển chuyển và mông lung tựa sương khói. Trên mái tóc đen của cô đội chiếc tiểu kim quan, tua rua ngọc bích vàng rủ xuống bờ vai, mày nhỏ mà dài, lại vì lúc cô bối rối, ánh mắt luôn lãnh đạm trấn tĩnh hơn bình thường hai phần, nhìn dưới ánh đèn, càng có một vẻ đẹp thần bí yểu điệu cao không thể với tới.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT