Chu Vũ không nén nổi tò mò hỏi: “Dì ơi, dì cho thêm dầu vào nồi hả?”
“Ừ, là dầu đậu nành đấy, chứ không thì nước lèo nhạt nhẽo, chẳng có mùi vị gì.”
Quá tuyệt!
Dì không chỉ cho ăn cháo ngọt, thịt xông khói, mà hôm nay còn cho thêm dầu vào nồi. Mùi vị béo ngậy thế này chắc chắn không phải kiểu chấm chút dầu vào nồi rồi đảo qua đâu.
Buổi trưa, Kiều Ngọc đã đổ khá nhiều nước vào nồi để chan, thế mà đám trẻ vẫn uống đến giọt cuối cùng…
May mà cô có không gian sao chép, ông nội của cô lại là người có quan hệ tốt.
Nếu không thì nuôi nổi đám nhóc này sao?
Kiều Ngọc bảo Đại Vỹ đi rửa bát.
“Xoay vòng mà rửa nhé, Tiểu Dũng thì để anh lớn trông, tiện kết thân với nhau.”
Đúng là cô làm mẹ kế cũng công bằng ghê.
Lúc đầu Đại Vỹ còn hơi do dự.
Từ khi cha mất, cậu luôn sợ mẹ kế bỏ đi, sợ bị chú thím bắt nạt, nên cậu quyết tâm không để em trai rời khỏi tầm mắt của mình.
Nhưng từ khi mẹ kế tái giá, đưa hai anh em theo quân đội và sắp xếp cho cậu đi học…
Những lo lắng trong lòng cậu dần tan biến, cậu không còn phải gồng mình làm trụ cột gia đình nữa, trong lòng nảy sinh ý muốn sau này sẽ hiếu thảo và phụng dưỡng mẹ, cũng mong hòa hợp tốt với ba người anh em trong nhà.
Thế nên…
Đại Vỹ nhìn ba người anh, không nói gì thêm, rồi đi thẳng vào bếp.
Kiều Ngọc nói: “Ba đứa cũng lớn cả rồi, từ nay rửa bát xoay vòng với Đại Vỹ, chia việc sao là tùy các con. À, còn quét dọn, thay ga giường nữa… Thôi, trước mắt cứ chia nhau quét nhà đi. Chu Quân, con theo mẹ học giặt và phơi quần áo.”
Chu Quân: “Dì ơi, con biết giặt đồ và phơi đồ rồi.”
“Con biết à?”
“Dạ, khi ba không ở nhà, con vẫn hay giặt đồ và phơi đồ cho cả nhà.”
Kiều Ngọc xúc động: “Tuổi nhỏ thế mà giặt đồ cho cả nhà không dễ gì đâu. Thế này đi, mỗi lần giặt đồ dì sẽ trả con ba xu, khỏi người ta đồn là dì bóc lột con.”
“Dì ơi, không cần đâu, trước khi dì đến con cũng vẫn giặt đồ cho cả nhà mà.”
Kiều Ngọc giơ tay ngăn lại: “Không được, chuyện này khác. Dì còn muốn giữ danh tiếng nữa chứ. Nếu con thật lòng muốn giữ thể diện cho dì thì đừng từ chối.”
“...Thôi được ạ.”
Chu Văn nhìn Kiều Ngọc, rồi cúi đầu suy tư.
Kiều Ngọc: “Được rồi, đun nước đi tắm!”
Chu Vũ có chút phản đối: “Dì ơi, hôm qua tụi con mới tắm mà.”
“Thời tiết nóng bức, mồ hôi ra như tắm, không tắm nước nóng thì người sẽ bốc mùi đấy! Phải tắm! Không thì ga giường ám mùi, lúc đó anh con phải giặt ga giường thì cực cho anh con lắm!”
“...” Thôi được, vì để anh khỏi phải giặt nhiều lần, Chu Vũ miễn cưỡng đồng ý.
Tắm xong, như thường lệ là một bát mạch nha đặc sánh.
Chu Vũ uống xong, rửa bát của mình rồi thắc mắc: “Dì ơi, mai chúng ta ăn gì ạ?”
“Nhà chẳng còn gì, ăn gì được?”
“Vậy... mình ăn ngọt hay ăn mặn ạ?”
Kiều Ngọc phát hiện thằng bé này cũng khá khéo mồm, cười nói: “Ăn khoai tây!”
“Còn gì ngoài khoai tây không ạ…”
“Không còn gì khác đâu!” Kiều Ngọc đáp dứt khoát.
Chu Vũ thất vọng, cúi đầu trở về phòng.
Vì câu nói của Kiều Ngọc, Chu Vũ cứ trằn trọc mãi, quay sang hỏi anh: “Anh ơi, anh nghĩ dì có phải vừa đến nên muốn tạo ấn tượng tốt nên mới rộng rãi thế này không? Sau này liệu có giống như trước đây không?”
“Không biết.”
“Cái gì anh cũng không biết? Anh chẳng phải thân với dì sao? Hay anh hỏi dò dì thử đi.”
Chu Quân nhướng mày, khó chịu: “Anh quen dì cùng ngày với em, lấy đâu ra thân thiết?”