Cả hai đang định tranh cãi thì một giọng nói chen vào: “Dì ấy chỉ đang trêu đùa thôi.”

Giọng nói đó là dành cho thằng em ngốc nghếch.

Cả căn phòng im lặng trong phút chốc.

Chu Vũ ngạc nhiên: “Anh cả, anh nhéo em một cái xem có phải anh em vừa nói chuyện không?”

Chu Quân đảo mắt, “Không nhéo. Em không nghe nhầm đâu, anh em vừa nói đấy.”

Chu Vũ sửng sốt: “Lạ thật, lạ thật! Ba hy sinh, mẹ lấy tiền bỏ đi, anh em không nói một lời cũng chẳng khóc, bị họ hàng bắt nạt cũng không phản kháng, thậm chí còn bị bọn xấu mồm gọi là câm, anh ấy cũng không thèm để ý.

Vậy mà dì đến, anh em lại chịu mở miệng nói? Đúng là kỳ tích y học.”

“... Anh nghĩ không chỉ anh em nên kiểm tra họng, mà em cũng nên kiểm tra đầu óc nữa.”

“Ý anh cả là sao? Anh bảo em ngu hả? Không đúng, đầu óc em linh hoạt lắm, thầy giáo còn khen em học nhanh đấy! Anh không được ngủ, nói rõ ra đi!”

Chu Quân đau đầu vì bị làm phiền, đành nói: “Thế này nhé, em thử nhớ lại xem anh em vừa nói gì nào?”

“Dì ấy đang trêu đùa em thôi...”

Chu Quân dễ dàng chuyển sự chú ý của Chu Vũ sang anh trai cậu.

“Anh, ý anh là sao? Dì trêu em nghĩa là sao? Vậy mấy lời dì nói không tính thật à? Sau này mình vẫn được ăn ngon sao?”

Chu Văn không trả lời, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Như thường lệ, Kiều Ngọc ngủ thẳng đến khi nắng đã lên cao.

Buổi sáng, Đại Vỹ chuẩn bị đi học nên khi Kiều Ngọc còn đang mơ màng, cậu đã đặt Tiểu Dũng lên giường bên cạnh mẹ kế.

Tiểu Dũng cũng ngoan ngoãn, ngồi ngay đầu giường, hết nghịch ngón tay rồi lại nghịch đến ga trải giường.

Khi Kiều Ngọc nửa tỉnh nửa mơ, dường như nhớ đã đồng ý chuyện gì đó?

Đến lúc tỉnh hẳn, cô giật mình khi thấy bóng dáng nhỏ xíu ngay bên gối.

“Trời ơi, làm mẹ hết hồn!”

Hóa ra là Tiểu Dũng.

Thằng bé nhìn cô với nụ cười ngây thơ.

Kiều Ngọc bế nó lên và cười: “Đen thui thùi lùi, con lên giường mẹ từ khi nào vậy?”

Tiểu Dũng vui vẻ gọi: “Mẹ, mẹ.”

Nhìn gương mặt đáng yêu của nó, Kiều Ngọc hôn chụt lên má, “Ngoan quá, dễ thương ghê.”

Sau khi bế Tiểu Dũng đi rửa mặt, Kiều Ngọc bắt đầu chuẩn bị bữa trưa.

Cô lấy hai củ khoai tây trong không gian ra sau khi sao chép.

Cái hộp sao chép của cô giờ đã đầy không thể nhét thêm được.

Khoai tây sao chép xong được trộn vào bao lương thực. Trưa nay sẽ nấu món gì đây?

Khoai tây, khoai môn và bắp cải nấu chung, thêm dầu đậu nành, xì dầu, giấm và muối cho đậm đà.

Lũ trẻ về rất đúng giờ.

Cô như thường lệ chỉ ăn một chút, làm bộ cho có. Đến khi Chu Vũ thu dọn bát đũa, Kiều Ngọc hỏi Đại Vỹ: “Trường học thế nào? Thầy cô có nghiêm không? Con nghe hiểu bài không? Bạn bè có hòa thuận không?”

“Thầy cô không nghiêm, dạy dễ hiểu, bạn bè cũng dễ gần ạ.”

Kiều Ngọc gật đầu, rồi quay sang hỏi Chu Quân: “Chiều nay dì phải ra thăm ruộng tự canh, còn chuẩn bị đồ đi thăm nhà hội trưởng Hội Phụ nữ và chị Vương. Con xem có thể đưa Tiểu Dũng đến trường trông hộ một lúc không? Chứ dì không rảnh tay.”

Chu Quân đáp không chút do dự: “Dì ơi, lớp con cũng hay có bạn dẫn em nhỏ theo học, chỉ cần em ngoan, không làm ồn thì thầy cô cũng không trách đâu. Mà Tiểu Dũng ngoan lắm, không sao đâu ạ.”

“Vậy nhờ con giúp dì nhé.”

“Không có gì đâu dì ạ.”

Sau khi trao đổi một vài câu lịch sự, chiều đến, bọn trẻ đều đi học, Kiều Ngọc lấy cuốc và hỏi đường ra ruộng tự canh của gia đình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play