Diện tích đất canh tác trên đảo rất hạn chế.

Chu Trạch An quân hàm tuy cao, nhưng diện tích ruộng tự canh vẫn được phân theo số người trong nhà. Kiều Ngọc xem qua, thấy ruộng nhà mình rộng hơn các nhà khác, nhờ có thêm cô và hai đứa nhỏ. Cô nghĩ, có lẽ sau này có thể xin mở rộng thêm…

Ừm, chuyện này tí nữa gặp ngài hội trưởng có thể nhắc đến.

Ruộng tự canh của nhà cô vẫn còn trống.

Cô bắt đầu cuốc đất, cuốc cao giơ lên rồi mạnh tay đẩy xuống. Đột nhiên, từ dưới lớp đất lộ ra... hạt giống?

Ô, ai đó đã giúp cô gieo hạt giống sẵn rồi sao?

"Ông trời ơi! Sao không có tia sét nào đánh chết người ta đi chứ! Tại sao lại nhằm vào một mình tôi thế này? Đó là hạt giống của nhà tôi mà! Cô phải đền cho tôi!”

Nghe thấy tiếng la quen thuộc, Kiều Ngọc quay đầu lại với vẻ mặt lạnh tanh.

Quả nhiên, đó là Dương Hồng Hà.

Đứng cạnh Hồng Hà là... cũng là một gương mặt quen, Trương Thúy Hoa.

Thúy Hoa khôn ngoan hơn Hồng Hà nhiều. Khi ánh mắt Kiều Ngọc lướt tới, Thúy Hoa co rúm vai lại, không dám nói gì, thậm chí còn đứng tránh xa Hồng Hà để khỏi vạ lây.

Kiều Ngọc tựa người vào cán cuốc, thản nhiên nghiêng mình và lớn giọng át đi tiếng la hét của Dương Hồng Hà, dõng dạc nói: “Đúng rồi! Cứ hét to lên đi! Gọi hết mọi người xung quanh đến đây! Để mọi người nghe thử chị còn giữ bao nhiêu tư tưởng phong kiến!”

“Cô nói linh tinh gì đấy!” Dương Hồng Hà kêu lên, giọng chói tai.

Kiều Ngọc tiếp lời: “Lại nào là ‘ông trời’, nào là ‘sét đánh chết đi’! Đây không phải là tư tưởng phong kiến thì là gì? Thời nay là thời đại của chủ nghĩa duy vật, chúng ta phải tin vào khoa học! Nhưng chị thì cứ hết lần này đến lần khác...”

“Đủ rồi! Cô muốn gì hả?” Dương Hồng Hà giận đến mức giật giật khoé mắt.

Kiều Ngọc đưa tay lên ngoáy tai, bình thản đáp: “Xin lỗi! Chị phải xin lỗi tôi, xin lỗi mọi người xung quanh, xin lỗi thời đại mới này, xin lỗi tinh thần mới của thời đại! Phải nói rằng chị sẽ tiến bộ, sẽ tích cực sửa đổi, tự nhắc nhở bản thân!”

“...Tôi... tôi…” Dương Hồng Hà đỏ bừng mặt, khó nhọc lắm mới thốt lên được.

Kiều Ngọc nheo mắt: “Chị khó nói ra thế à? Hay trong lòng chị thật sự cho rằng...”

Dương Hồng Hà vội vã nói: “Tôi xin lỗi cô! Tôi xin lỗi mọi người! Tôi xin lỗi tư tưởng và tinh thần mới của thời đại! Tôi sẽ tiến bộ, sẽ tích cực sửa đổi! Vậy được chưa?”

Kiều Ngọc gật đầu: “Được rồi!”

Dương Hồng Hà nghiến răng: “Giờ đến lượt cô đấy! Cô làm hỏng hạt giống của tôi rồi! Cô định bồi thường thế nào đây?”

Kiều Ngọc cười khẽ: “Ồ, hóa ra chị đã giúp chúng tôi gieo hạt sẵn rồi sao. Tôi cứ tưởng hôm nay mình phải gieo hạt đấy... Cảm ơn chị nhiều nhé!”

“Tôi đâu có giúp cô! Đó là hạt giống tôi mua, là để cho nhà tôi trồng ăn!”

“À, nhưng mảnh đất này là của nhà họ Chu chúng tôi mà, chị tính học thói nhà địa chủ, chiếm đất nhà người khác chắc?”

“Tôi đâu có!”

“Không có à... vậy cảm ơn chị đã giúp nhà tôi trồng trọt nhé.” Kiều Ngọc cười ranh mãnh như một con cáo vừa đạt được ý đồ.

Dương Hồng Hà nghiến răng, trong đầu nghĩ đến chuyện đêm nay sẽ lén phá hủy mấy hạt giống này, hoặc đợi đến lúc cây lớn lên sẽ đến ăn trộm.

Dường như đọc được ý đồ của Dương Hồng Hà, Kiều Ngọc nói thêm: “Chị đừng nghĩ vớ vẩn nhé, nếu trên ruộng nhà tôi thiếu đi một hạt, thì khi hoa màu nhà chị chín, tôi sẽ tự đến mà thu hoạch.”

“Dựa vào cái gì chứ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play