“Dựa vào cái gì ư? Dựa vào việc bây giờ chỉ có mỗi chị là có hiềm khích với tôi, không phải chị phá hoại đất của tôi, không để tôi có cái mà ăn thì còn ai vào đây? Nếu tôi sống không yên ổn, thì chị cũng đừng mong sống bình yên. Nếu chuyện ầm ĩ đến tai ngài hội trưởng Hội Phụ nữ, thì chị chính là người mang thói địa chủ đi chiếm đất của tôi trước! Chính chị là người ngang ngược! Lẽ phải luôn đứng về phía công bằng!”

Trong lòng Dương Hồng Hà lẩm bẩm chửi rủa, đợi đến khi Kiều Ngọc vác cuốc rời đi, cô ta mới để những lời chửi rủa tuôn ra: “Đồ đê tiện! Đáng đời bị thay thế! Đáng đời phải ở dưới quê cả chục năm! Sao không ở quê cả đời luôn đi! Sao không bị cái bọn cha mẹ nuôi hành hạ cho đến chết chứ!

Đồ vong ơn! Cha mẹ nuôi nuôi mày lớn như vậy, mày lại đưa người ta vào tù! Sao mà đời lại dễ dàng với mày như vậy chứ! Với cái loại mày, rồi sớm muộn gì cũng gặp chuyện! Để xem rồi mày sẽ gây hoạ đến Chu đoàn trưởng như thế nào! Đồ phá hoại!”

Những câu sau, giọng của Dương Hồng Hà chuyển dần khi thấy có người đến gần, biến thành những lời trách móc hành vi của Kiều Ngọc.

Nghe thấy lời mắng nhiếc của Dương Hồng Hà, vài người vợ lính xung quanh đến hóng chuyện: “Chuyện gì thế? Người vợ bây giờ của Chu đoàn trưởng còn đưa cha mẹ nuôi của mình vào tù hả?”

“Đúng thế đấy! Tôi có người thân sống gần đội sản xuất của nhà cô ta, tôi đã nhờ người hỏi thăm mới biết được rõ tính cách cô ta. Ấy vậy mà dám huênh hoang thế này ở quân đội? Đợi mà xem, rồi sẽ có ngày bị quả báo thôi! Đến lúc đó chắc chắn Chu đoàn trưởng sẽ hối hận vì đã cưới cô ta!”

“Tôi nghe nói cha mẹ nuôi của cô ấy cố ý bế nhầm con, hành hạ cô ấy mười mấy năm trời…”

Dương Hồng Hà lập tức lôi Trương Thúy Hoa vào cuộc: “Đó là lời cô ta tự nói thôi, lời cô ta thì có đáng tin mấy phần chứ? Lúc đó có Thúy Hoa ở đấy, phải không Thúy Hoa? Chỉ có cô ta tự kể chuyện, chắc chắn là đã tô hồng bản thân rồi!”

Trương Thúy Hoa: “…” Thật lòng thì chị ta chẳng muốn dính vào chuyện này chút nào.

Chị ta từng phải nhận một cú vố đau đớn từ Kiều Ngọc. Dù nhìn Kiều Ngọc trẻ tuổi, nhưng lời nói sắc bén, ra tay cũng mạnh mẽ.

Chị ta không muốn dây vào đâu.

Sau khi trở về nhà, Kiều Ngọc chuẩn bị làm ít đồ để mang đi thăm hỏi hàng xóm.

Nguyên liệu có sẵn ở nhà.

Đó là khoai có ruột trắng, ăn không ngon, chẳng ngọt mà còn gây đầy bụng, chẳng giống loại đã được cải tiến sau này…

Nhưng không sao, không ngọt thì thêm ít đường vào là được.

Kiều Ngọc gọt vỏ khoai, rồi cho thẳng vào nồi hấp.

Vỏ khoai cũng không bỏ phí, cô để dành cho bữa tối làm món ăn thêm cho bọn trẻ.

Khoai sau khi hấp chín, cô cho vào bát dùng thìa nghiền nhuyễn, thêm đường và sữa bột vào để tạo vị ngọt và thơm mùi sữa.

Chỉ có sữa bột thì không đủ để giữ cho bánh cứng cáp, nên cô trộn thêm ít bột gạo và nước rồi nặn thành hình. Tiếc là từ khi đến đây, cô vẫn chưa tìm thấy bột mì trắng hay gạo dẻo, nếu có thì thay bột gạo bằng bột mì trắng sẽ ngon hơn.

Sau khi nặn bánh thành hình, cô lại cho vào nồi hấp lần nữa, rồi bỏ vào hộp đựng bằng nhôm.

Cô làm khá nhiều, giữ lại bảy chiếc, còn lại thì cho hết vào hộp nhôm.

Sáu cái để dành cho cô và bọn trẻ, còn một cái cô để vào hộp sao chép trong không gian riêng.

Chuẩn bị xong, cô mang bánh đi thăm hàng xóm!

Đầu tiên là ghé nhà chị Vương Chiêu Đệ.

Cốc cốc cốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play