“Chị Vương có ở nhà không? Em là Kiều Ngọc đây!”
Vương Chiêu Đệ mở cửa, nhìn thấy Kiều Ngọc thì ngạc nhiên: “Em Kiều Ngọc đấy à?”
“Chị Vương, chị lấy giúp em cái đĩa để đựng bánh em làm. Em mới chuyển đến khu tập thể này, còn nhiều điều nhờ chị giúp đỡ. Đây là quà gặp mặt, lát nữa chị ăn thử xem có vừa miệng không nhé.”
“Ồ, được chứ.”
Thời này người ta có khứu giác rất nhạy, Vương Chiêu Đệ ngửi thấy mùi sữa và mùi ngọt từ bánh, biết ngay là món ngon, liền chạy nhanh vào bếp lấy đĩa.
Khi quay lại, chị còn tiện tay hái một cây bắp cải đưa cho Kiều Ngọc, “Em Kiều Ngọc, em mang về mà ăn, đừng khách sáo với chị nhé.”
“Chị tặng thật đúng lúc, nhà em đang thiếu rau tươi, cảm ơn chị nhiều! Em xin phép đi gặp hội trưởng Hội Phụ nữ để bàn việc đất canh tác.”
“Ừ, em cứ đi nhé.”
Sau khi đóng cổng lại, Vương Chiêu Đệ bẻ thử một miếng bánh, vị ngọt và mùi sữa lập tức lan toả trong miệng, kích thích vị giác của chị!
Đến khi nhận ra thì chị đã ăn hết cả cái bánh.
Chị tự trách mình sao không kiềm chế nổi, nhưng cũng may là chồng con đều không có ở nhà, không ai biết đĩa bánh bị thiếu mất một cái…
Tại văn phòng, hội trưởng Hội Phụ nữ thấy Kiều Ngọc đến liền rót cho cô một cốc nước nóng.
“Sao em đến đây? Có gì không quen không?”
“Em có làm ít bánh, muốn mang tặng hội trưởng để cảm ơn sự giúp đỡ của chị.”
“Không cần đâu, vì ông nội em nhờ vả nên tôi mới giúp đỡ một chút thôi...”
“Ông nội là ông nội, em là em, hội trưởng đừng khách sáo với em nữa, cứ nhận đi cho em vui.”
Kiều Ngọc rất thạo chuyện ứng xử.
Ông nội cô nhờ hội trưởng giúp đỡ là mối quan hệ giữa hai người họ, còn nếu muốn xây dựng mối quan hệ của mình với hội trưởng thì cô phải chủ động. Nếu chỉ ngồi hưởng lợi mà không đáp lại…
Cứ thế, người ta sẽ chỉ xem cô là cháu gái của lãnh đạo. Đến lúc ông nội cô qua đời, ai còn nhận ra cô nữa? Họ đâu phải cha mẹ cô mà lúc nào cũng đối tốt với cô.
“Được, vậy tôi không khách sáo nữa nhé. Lát tôi sẽ nhờ con trai tôi mang hộp nhôm trả lại cho em.”
“Vâng, cảm ơn hội trưởng. À, hội trưởng, em đến đây còn muốn hỏi về đất tự canh.”
“Đất tự canh? Có chuyện gì vậy?”
“Diện tích đất tự canh được chia theo đầu người trong gia đình đúng không hội trưởng? Giờ em mang theo hai đứa nhỏ đến sống cùng, thì có thể xin thêm đất tự canh không?”
“Ừ, đúng thế đấy. Để lát nữa tôi bảo người chia thêm vài sào đất cho nhà em.”
“Tuyệt quá, cảm ơn hội trưởng nhiều lắm! Đúng là gặp được chị là gặp quý nhân mà!”
Hội trưởng nghe lời khen thì cười đáp: “Mới có tí chuyện thế này thôi mà.”
“Có lời hội trưởng nói vậy là em yên tâm rồi! À, còn một chuyện nữa…”
Hội trưởng thở dài: “... Em cứ nói đi.”
“Nhà anh Chu được phân sân trước rộng thế kia, em có thể trồng ít rau ở đó không?”
“Được chứ, em tự xem sao mà trồng.”
“Em còn muốn nuôi thêm hai con gà nữa, chị có biết ở đâu bán gà con không?”
“Thời buổi này gà mái già còn chẳng đẻ trứng, nhà nào nuôi nổi thì cũng đã làm thịt ăn hết rồi. Em hỏi đúng người rồi đấy.” Hội trưởng cười nói, “Nhà chị sắp tới có con gà mái đẻ lứa con, chị sẽ để dành vài con cho em.”
Vì sao lại chỉ nuôi hai con? Vì gà con sống sót không cao.
“Vậy em cảm ơn hội trưởng nhiều lắm.” Kiều Ngọc nhìn đồng hồ, nói thêm: “Thôi, em xin phép về, còn chuẩn bị cơm cho lũ trẻ, tụi nó sắp tan học rồi.”
“Ừ, em về đi.”