“Câm ngay.” Hội trưởng thật tình chẳng muốn làm cái việc này chút nào. Đã bỏ công, cho hạt giống, cuối cùng còn phải nghe cô bé này nói nhăng nói cuội!
“Dạ vâng.” Kiều Ngọc lại ngoan ngoãn đáp.
Thấy vậy, trong lòng hội trưởng chỉ cười thầm—
Con bé này, đúng là cao thủ “giả ngoan” đây mà.
Trên đường đi, Kiều Ngọc không ngừng khen ngợi, cuối cùng cũng đưa được hội trưởng Hội Phụ nữ về tận sân nhà mình. Hai người cùng nhau khai phá đất ở sân trước và gieo hạt.
Sau khi làm việc xong, hội trưởng chợt dừng lại, chợt thấy bất ngờ: …
Đáng lẽ giờ này chị nên ngồi trong văn phòng, nhâm nhi vài lá trà trong cốc tráng men cho đỡ buồn chứ nhỉ? Sao lại để cô nhóc này dụ dỗ đến đây làm việc chân tay thế này?
Tuổi đã cao, chân tay không còn nhanh nhẹn, đến khi xong việc mới cảm thấy cơ thể đau nhức. Cảm giác vui vẻ khi trò chuyện lúc nãy cũng tiêu tan.
Kiều Ngọc thấy hội trưởng như chợt nhận ra điều gì, không hề cảm thấy áy náy, chỉ thấy hơi ái ngại: “Hội trưởng không ngại thì ở lại ăn bữa cơm nhé?”
“Không cần đâu! Thời buổi này nhà nào cũng thiếu thốn lương thực, em cứ để dành mà ăn!”
Thấy hội trưởng nói với tinh thần mạnh mẽ quen thuộc, Kiều Ngọc cũng hùng hồn đáp lại: “Hội Phụ nữ mà có chị dẫn dắt, chắc chắn tương lai sẽ càng phát triển mạnh mẽ hơn! Chị là tấm gương sáng cho mọi người noi theo!”
Lời nói của Kiều Ngọc khiến hội trưởng xúc động, quay về văn phòng rồi, chị còn gọi điện cho ông nội của Kiều Ngọc:
“Báo cáo thủ trưởng, cháu gái của ngài thật không đơn giản…”
Buổi tối, Kiều Ngọc nấu bột gạo và rau nấu viên cho bọn trẻ, sau khi tụi nhỏ tắm xong thì cô lại pha thêm một ly mạch nha cho mỗi đứa.
Nhà cô không lo thiếu mạch nha suốt ba tháng tới, vì cô đã mua sẵn mấy hộp cất ở phòng ngủ chính, mỗi ngày trong không gian riêng lại sao chép thêm một muỗng, góp dần góp dần cũng được thêm một hộp nữa. Vậy là từ hai hộp rưỡi, cô đã làm tăng lượng mạch nha thành ba hộp. Nếu không phải nhà có nhiều đứa trẻ, thì chỗ mạch nha này đủ để một gia đình bình thường ăn trong hai năm.
Một đêm trôi qua.
Hôm sau, Kiều Ngọc dậy từ sáng sớm, không ngủ nướng như mọi khi.
Lũ trẻ vẫn còn đang ngủ.
Cô tranh thủ chuẩn bị mọi thứ, cất tiền và phiếu vào không gian riêng, đeo lên lưng một chiếc gùi lớn, rồi đi tìm Vương Chiêu Đệ.
Cô lấy một mảnh vải đen phủ lên gùi để tránh ánh mắt tò mò của người khác, và cũng tiện cho việc cất giữ đồ vào không gian riêng nếu đổi được nhiều đồ. Mảnh vải đen này chính là bộ quần áo cũ của nguyên chủ, đã được cô cắt ra và may lại thành chiếc túi phủ.
Vương Chiêu Đệ cũng vừa ra khỏi nhà, cả hai gặp nhau ngoài cổng.
“Chị đang định sang gọi em đây.”
Kiều Ngọc mỉm cười: “Đúng là trùng hợp.”
Hôm nay Tiểu Triệu không rời đảo, nên họ không có xe chở, đành phải đi bộ ra bến tàu.
Đi bộ cả một mất hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng nhìn thấy thuyền.
Cả bến tàu được bảo vệ nghiêm ngặt, sau khi kiểm tra giấy tờ xong thì mấy người lính giơ tay chào theo chuẩn quân đội: “Chào các chị dâu!”
Vương Chiêu Đệ đã quen với cảnh này nên không nói gì.
Còn Kiều Ngọc thì cười tươi đáp lại: “Chào các đồng chí, cảm ơn các đồng chí đã vất vả!”
Lên thuyền xong, Vương Chiêu Đệ mới nói: “Lời chào của em vừa rồi…”
Kiều Ngọc giả bộ lo lắng: “Có vấn đề gì không chị? Chồng trước của em từng dạy, ở đâu cũng phải mạnh dạn, không thì dễ bị coi thường. Chị cũng biết em từ dưới quê lên… nên có gì không đúng, chị cứ nhắc em với.”