“Được. Thôi chị về trước, phải về nấu cơm cho lũ nhỏ nữa.”

“Em không tiễn chị nữa nhé.”

Vương Chiêu Đệ vẫy tay chào.

Kiều Ngọc đặt chiếc ghế nhỏ cho Tiểu Dũng ngồi trong bếp, để cách xa bếp lửa cho an toàn rồi vào phòng lấy đồ từ không gian riêng ra.

Bữa trưa hôm nay là đồ cô sao chép từ chiếc hộp sao chép trong không gian.

Thực đơn trưa nay: ngô, khoai tây và một cây bắp cải nấu chung trong một nồi lớn!

Như thường lệ, cô cho thêm chút dầu đậu nành, vì dầu cung cấp chất béo, mà mỗi ngày cô lại sao chép ra được thêm dầu, không ăn để đó thì đến Tết à?

Còn thịt xông khói, cô dự định nửa tháng mới cho bọn trẻ ăn một lần. Khi nào qua giai đoạn thiếu thốn, có thể tăng lên mỗi tuần một lần cho bọn trẻ cải thiện bữa ăn.

Bình thường, sau khi tan học xong là mấy đứa như Chu Quân chạy vèo về nhà ăn, nhanh như chớp vì sợ đến muộn sẽ chỉ còn chút nước canh ở nhà ăn tập thể.

Giờ ăn ở nhà, đứa nào cũng về nhanh, không phải vì đói mà vì thèm.

Đồ ăn ở nhà đúng là ngon hơn nhiều so với nhà ăn tập thể!

Ăn xong, trong lúc Đại Vỹ rửa bát, Kiều Ngọc hỏi Chu Quân: “Mấy lõi ngô này, dì tính để dành lại, xay ra làm thức ăn cho gà con sau này, con biết chỗ nào có máy xay không?”

“Phải đến nhà ăn, ở đó mới có cối xay đá. Nhưng nhờ người khác xay thì phải nộp vài lạng bột làm phí xay cho nhà ăn. Con cũng không rõ nữa, chắc dì phải hỏi người ta.”

“Ừ, dì hiểu rồi.”

Nghĩ một lát, Kiều Ngọc nói thêm: “Chiều nay con dẫn Tiểu Dũng đi học giúp dì nhé? Hội trưởng mới chia thêm vài sào đất cho nhà mình, dì phải đi thăm ruộng một chút. Ngày mai lại cùng chị Vương rời đảo, qua đó đổi ít hải sản khô về.”

Chu Quân gật đầu ngay mà không chút do dự.

Sau khi bọn trẻ ra khỏi nhà, Kiều Ngọc đợi hội trưởng đến nhà rồi mới vác cuốc ra ruộng tự canh.

Hội trưởng nhìn thấy liền hỏi: “Em có mang hạt giống không đấy? Thấy vác mỗi cái cuốc ra thôi.”

Kiều Ngọc: ????

À phải rồi, cô quên không mang hạt giống.

Cô đã nói là có gì đó không đúng mà!

Nhưng mà… cũng không hẳn là lỗi của cô.

Sinh ra vào thế hệ 2000, được nuông chiều từ bé... Nói đúng hơn là từ lúc giá trị của bản thân tăng lên, cô đã không còn nhớ cuộc sống cực khổ ngày xưa thế nào nữa.

Với lại, từ khi xuyên không đến đây, cô cũng chưa chịu khổ gì.

Ở nhà họ Chu, có chị dâu lớn và mẹ Chu nấu cơm, cô chỉ bận rộn chuẩn bị vật dụng.

Khi theo quân, cô… cũng chỉ việc nấu cơm thôi nhỉ? Tiểu Dũng cứ ba ngày lại nhờ được Chu Quân trông hộ, bát đĩa thì chẳng cần cô rửa, quần áo cũng không phải cô giặt.

Có lẽ sau này cô chỉ cần giặt mấy bộ đồ lót của mình là đủ?

Vậy nên cái chuyện vác cuốc ra ruộng mà không mang hạt giống cũng có thể hiểu được, phải không?

Hội trưởng thấy vậy, xoa xoa huyệt thái dương, rồi hỏi: “Em định trồng gì?”

“Ở sân trước nhà thì em trồng rau, còn ở ruộng tự canh thì em trồng ngô.”

“Đi thôi, về nhà tôi lấy hạt giống.”

“Ôi, hội trưởng tốt quá! Ở đây mới thấy nhiều người tốt quá đi! Em chúc hội trưởng luôn khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi…”

“Im lặng nào.”

“Dạ vâng.” Kiều Ngọc ngoan ngoãn đáp.

Không chỉ đưa hạt giống, hội trưởng còn dẫn cô đi xem diện tích đất được chia thêm và giúp cô gánh nước tưới cây.

Đúng là người tốt!

Kiều Ngọc cảm động vô cùng, nói thêm: “Hội trưởng tốt với em quá, ơn nghĩa của chị…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play