“Đầu bếp ở quán quốc doanh đúng là nấu ngon, ăn vào rất đậm đà. Đâu như em nấu, cứ như đồ ăn cho lợn ấy, cũng may là bọn trẻ không chê.”
“Không đâu, bánh em mang qua cho chị ăn ngon lắm mà.”
Kiều Ngọc cười: “Có đường và sữa bột mà chị, nên đương nhiên ngon rồi. Chứ làm bánh đơn thuần thì em dám chắc tay nghề của mình không bằng chị đâu.”
Vương Chiêu Đệ nghe vậy cũng thấy dễ chịu, dọc đường về càng nói chuyện với Kiều Ngọc vui vẻ hơn.
Về tới doanh trại, Kiều Ngọc cất hải sản khô vào không gian riêng nhưng không để trong hộp sao chép.
Cô giữ hộp sao chép cho những vật tư khan hiếm hơn, còn hải sản khô thì có thể dễ dàng mua được, nên chẳng cần lãng phí chỗ trống để sao chép.
Buổi trưa, cô thái khoai tây rồi đem hấp, làm món chính.
Món ăn kèm là một cây bắp cải xào qua với dầu, sau đó đổ nước vào nấu thành súp có màu trắng ngà, cho thêm một ít tôm khô đã rửa sạch vào, vậy là có một nồi súp cải và tôm khô thơm ngon.
Lũ trẻ về tới nhà, liền bị Kiều Ngọc gọi lớn: “Đi rửa tay trước đã!”
Cả bọn nhanh nhẹn chạy ra vòi nước rửa tay, rửa xong thì quay vào bưng thức ăn.
Thấy có tôm khô trong món súp, mặt mấy đứa trẻ nhà họ Chu thoáng thay đổi. Tuy nhiên, thấy Đại Vỹ ăn ngon lành, Tiểu Dũng cũng đang húp súp, chúng mới dám thử…
Ồ, hóa ra cũng ngon phết?
Nước súp ngọt đậm đà và rất thơm!
Chu Vũ không kìm được hỏi: “Dì ơi, trong món súp này dì cho gì mà sao nước lại có màu trắng ngà thế? Thêm cả tôm khô vào mà chẳng thấy tanh gì, ngược lại còn thơm lạ lắm!”
“Cho gì hả? Cho nhiều dầu vào chứ gì nữa!”
“…” Thôi coi như không hỏi vậy.
“Ăn nhanh lên! Ăn xong thì đi rửa bát!”
Đến chiều, trong lúc lũ trẻ đi học, mấy thùng hải sản Kiều Ngọc đặt mua cũng được đưa tới.
Một người lính chạy vào báo tin: “Chị dâu, hải sản mà chị đổi với các xã viên ở gần đây đã đến rồi!”
“Thật không? Đi xem thế nào nào.”
Trên đường ra cổng, cô gặp Tiểu Triệu, thấy cậu ta đang rảnh, thế là cô liền kéo theo đi cùng.
Tiểu Triệu: …
Trước cổng doanh trại là ba người nông dân, da dẻ rám nắng, đứng cạnh sáu thùng nhựa to đầy hải sản.
“Mời cô em xem qua xem có đúng là thứ cô đặt không nhé.”
Kiều Ngọc đi vòng qua mấy thùng, gật đầu: “Đúng là những thứ tôi cần.”
“Tốt rồi… Cô em, mấy cái thùng nhựa này bọn tôi cần mang về đấy.”
“Được, tôi biết rồi. Để tôi chuyển đồ về nhà, trống thùng rồi sẽ trả lại cho các anh. Tiểu Triệu, giúp chị khiêng đồ nhé!”
“Vâng, chị dâu.”
Kiều Ngọc và Tiểu Triệu chuyển đồ qua lại ba lần, dọn trống thùng xong thì cô mới trả nốt tiền còn lại.
Kiều Ngọc mỉm cười, nói với Tiểu Triệu: “Tiểu Triệu, khi nào chồng chị về phép sẽ mời em sang nhà ăn bữa cơm. Giờ nhà còn bận rộn, nên chưa sắp xếp được.”
“Không sao đâu chị dâu, em hiểu mà.”
Chủ yếu là vì các gia đình quân nhân chỉ có vợ ở nhà, cậu là lính độc thân cũng không tiện tới lui, người ngoài mà thấy lại bàn tán không hay.
Về đến nhà, Kiều Ngọc mới bắt đầu sắp xếp lại đống đồ.
Cô cất phần lớn số cá biển vào không gian riêng. Vì đóng cửa phòng ngủ chính, Tiểu Triệu không thấy được cô dọn thùng như thế nào nên cô thoải mái cất cá vào không gian riêng mà không lo bị phát hiện.
Cá vừa vào không gian riêng thì chết ngay, cô phải nhanh chóng xử lý cho gọn.
Bể nước và chậu gỗ lớn đều đã chứa đầy cua và tôm sống, nên cô chỉ còn cách cho cá đã chết vào nồi để làm sạch.