Cô mổ bụng, lấy bỏ mang và rút gân cá, phần gân này cũng chính là đường tanh của cá. Sau đó cô ướp muối, xiên từng con cá vào dây rơm khô bện thành rồi phơi trên giàn phơi ngoài sân.

Cô làm việc chậm rãi, muối thì gần hết mà lũ trẻ cũng vừa về tới nhà.

Kiều Ngọc rửa tay rồi đưa vài đồng cho Chu Quân, dặn: “Chu Quân, con đi mua muối ở cửa hàng hợp tác xã về nhé. Có bao nhiêu mua hết cho dì!”

“Dạ vâng, dì ơi.”

Kiều Ngọc tiếp tục quay sang đám trẻ còn lại: “Một đứa ở nhà trông Tiểu Dũng, còn lại giúp dì làm cá.”

Chu Văn và Chu Vũ cùng Kiều Ngọc xử lý cá.

Hai đứa chỉ biết cạo vảy cá, bảo chúng mổ bụng hay rút gân cá thì không biết làm.

Đến khi Chu Quân về, cậu rất nhạy, chỉ cần chỉ qua là biết cách rút gân cá và làm sạch phần mang.

Còn Kiều Ngọc thì…

Cô lấy mấy con cua ra, để ba đứa nhỏ loay hoay với đống cá, ướp muối rồi đem phơi.

Không quan trọng là chúng làm khô cá có ngon hay không, nếu không ngon thì lần sau chúng sẽ tự điều chỉnh.

Cô dự định làm dầu cua, còn phần thịt cua thì để dành cho bữa tối.

Để làm dầu cua, cần phải cho nhiều dầu, nên cô cho hết nửa hộp dầu đậu nành vào nồi.

Kiều Ngọc dặn: “Chu Quân, con trông nồi này giúp dì nhé. Dì sang nhà chị Vương mượn chút gừng.”

Lần này cô không mượn không, mà mang mấy viên kẹo trái cây đi đổi.

Về đến bếp, khi thấy dầu đã nóng, cô cho gạch cua vào và bắt đầu đun chậm.

Thấy Kiều Ngọc mua nhiều cua như vậy, Chu Vũ khẽ lẩm bẩm: “Món này tanh lắm…”

Nhưng khi thấy cô đổ nửa hộp dầu vào, cậu lập tức im bặt.

Dù món cua có tanh thế nào, khi cho nhiều dầu vào thế này, chắc chắn sẽ ngon!

Cô đun nhỏ lửa cho đến khi gạch cua sôi lăn tăn, rồi cho vào hũ để làm dầu cua. Thịt cua được hấp chín, còn khoai tây sau khi nấu chín thì nghiền nhuyễn, trộn với thịt cua, mỗi bát cơm lại cho thêm nửa muỗng dầu cua thơm ngậy.

Bọn trẻ: Thêm một bữa ăn ngon tuyệt nữa!

Tắm rửa xong, lại uống thêm cốc mạch nha nóng, Kiều Ngọc định gọi Chu Quân đến dặn dò.

Chu Quân: “Con biết rồi, dì ơi. Con sẽ trông Tiểu Dũng giúp dì.”

Kiều Ngọc mỉm cười, như một người dì hiền từ: “Trong nhà mà có Chu Quân, dì mới yên tâm, không thì dì chẳng thể nào lo xuể.”

Còn sáng mai sẽ làm gì?

Cần phải xử lý đống tôm còn lại.

Một nửa sẽ dùng để ngâm muối, còn nửa kia sẽ chế biến ăn luôn trong ngày. Cả nhà cũng sắp hết dầu ăn, cô sẽ phải đi cửa hàng hợp tác xã xem có dầu đậu nành không.

Kiều Ngọc nói: “Sáng mai dì sẽ ra cửa hàng hợp tác trên đảo, nếu không có dầu đậu nành thì có khi phải ra ngoài đảo mua ở trung tâm thương mại. Dì để sẵn tiền và phiếu ở đây cho các con, nếu dì chưa về kịp thì cứ ra nhà ăn mà ăn.

Tiểu Dũng nhờ con chăm sóc thêm chút nhé. Dì để sữa bột và mạch nha trong bếp, nếu thiếu thì còn khoai tây, các con hấp lên nghiền nhuyễn cho Tiểu Dũng cũng ăn được.”

“Dạ, dì yên tâm.”

Sáng hôm sau, Kiều Ngọc tự đi mà không có Vương Chiêu Đệ. Cô lấy một nửa số tôm, dùng đường để đổi nguyên liệu ngâm, dù vẫn chưa đủ nguyên liệu, nhưng cũng tạm chấp nhận được.

Nửa còn lại cô cho vào không gian riêng, vì sợ nếu quay về muộn thì tôm sẽ không còn tươi.

Cô ra cửa hàng hợp tác xã, nhưng không có dầu đậu nành nên đành mang gùi trống đi trung tâm thương mại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play