Không có từ ngữ thô tục nào, nhưng lời lẽ của cô khiến người nghe vẫn thấy đau lòng thay hai đứa nhỏ.
Tiếng cô và tiếng khóc của hai đứa trẻ hòa quyện như một bản giao hưởng đầy kịch tính.
Mẹ Chu bế một đứa, Kiều Ngọc bế đứa còn lại. Những người khác trong nhà thì người đi học, người đi làm, thế là cả hai cùng đưa hai đứa bé đến bệnh viện quân khu để khám toàn diện.
Mất vài giờ, đến gần trưa mới xong.
Đúng lúc đó, Chu Trạch An đạp xe đến đón họ. Anh vừa đến đã nghe thấy giọng vợ vẫn đang trách mắng hai đứa trẻ.
May mà anh mang theo bình nước.
Nhìn các nhân viên y tế đang co rúm sợ hãi, anh đưa bình nước cho vợ: “Tiểu Ngọc, nói nhiều thế khát rồi phải không? Uống miếng nước đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT