Chu Vũ gật đầu phụ họa: “Cậu đi kiểm tra mũi đi.”
Mũi Dãi xụ mặt: “Nhà tớ gửi hết tiền về quê rồi, miệng tớ nhạt đến sắp mọc lông chim luôn đây.”
Cậu nhóc thôi không nói đến mùi thịt trên người bọn trẻ nữa.
Chiều hôm đó, Kiều Ngọc đến lớp xoá mù chữ.
Lớp học không đông người lắm, hầu hết là các quân nhân không có nhiệm vụ, vì muốn thăng tiến thì phải học thêm kiến thức. Thậm chí, nếu sau này có chuyển ngành thì việc có học thức cũng giúp họ có công việc tốt hơn.
Nhưng một cô vợ lính đến học lớp xoá mù?
Trong lớp xóa mù, chỉ có một mình Kiều Ngọc là vợ quân nhân.
Mấy người lính trong lớp đều tò mò nhìn cô, nhưng khi thầy giáo ho khan nhắc nhở, họ lại tập trung vào bài giảng trên bảng.
Lớp học chủ yếu dạy mọi người nhận biết mặt chữ, mỗi ngày chỉ học vài chữ, ai nhớ được bao nhiêu thì nhớ. Kiều Ngọc nghe một lúc rồi về nhà kịp chuẩn bị bữa tối.
Bữa tối đơn giản chỉ có tôm ngâm muối từ hôm qua và cháo ngũ cốc trộn với lương thực thô. Chỉ cần khuấy đều lên là ăn được.
…
Kiều Ngọc nhanh chóng thích nghi với cuộc sống trên đảo, việc nhà đã được cô sắp xếp đâu vào đấy, còn bên ngoài thì cũng bận rộn không kém. Nhờ có đủ dinh dưỡng, sau một tháng, gương mặt cô trông đã có da có thịt hơn.
Nước da của Kiều Ngọc trời sinh trắng, càng ra nắng càng trắng hơn, cộng thêm đường nét sắc sảo, khiến cô không hề giống một người phụ nữ nông thôn hay một vợ hai theo chồng là lính. Nói cô là một tiểu thư sống trong thành phố ăn đồ cao cấp, chờ cưới chồng chắc cũng có người tin.
Thậm chí, nhìn cô còn giống chị gái của đám trẻ nhà họ Chu hơn là mẹ kế.
Nhiều người lính không biết cô là ai, nhìn thấy cô đều ngại ngùng đỏ mặt, cố hỏi han thông tin về cô. Nhưng khi biết cô là người vợ hai dám đụng độ và làm cho hai người phụ nữ mạnh mẽ là Dương Hồng Hà và Trương Thúy Hoa phải "gục ngã" ngay khi vừa tới… thì cũng đành chùn bước, không dám tiếp cận.
Đến khi Kiều Ngọc đã quen với cuộc sống trên đảo, chủ nhiệm Hội Phụ nữ gọi cô lên văn phòng, hỏi khi nào cô định về thăm ông Trương ở Bắc Kinh.
Kiều Ngọc đáp: “Đợi lão Chu về rồi cháu sẽ tính, chứ cháu không thể bỏ bọn trẻ ở đây để tự lo liệu được. Vả lại, nếu cháu đi Bắc Kinh cũng không biết bao giờ mới quay lại.”
“Ừ, cũng phải.”
Thấy chủ nhiệm có vẻ còn chuyện muốn nói, Kiều Ngọc chủ động lên tiếng: “Chủ nhiệm ơi, có gì thì cứ nói thẳng ra đi! Cháu sống thuận lợi ở đây chẳng phải nhờ công lao của ngài sao? Chủ nhiệm tốt với cháu còn hơn cả cha mẹ ruột, cứ như cha mẹ thứ hai vậy…”
“Thôi thôi, đủ rồi. Ta biết rồi.”
Kiều Ngọc làm bộ ngạc nhiên: “Sao vậy, chủ nhiệm? Cháu chỉ là…”
“Ngừng!” Chủ nhiệm thở dài. Bà nhìn rõ, cô gái trẻ này tuy trẻ tuổi nhưng cũng chẳng phải dạng vừa.
Bà còn chưa nói ra chuyện gì thì cô đã kéo đến chuyện "không mẹ chăm sóc" rồi. Chẳng lẽ cô đã nghe phong thanh điều gì sao?
Thật ra, Kiều Ngọc đúng là nghe được chút tin tức.
Lô hàng lương thực gần đây đưa đến đảo là do một vị sĩ quan từ Bắc Kinh đích thân áp tải, súng ống sẵn sàng.
Lương thực thiếu hụt khắp nơi, nếu vận chuyển qua các tỉnh thành có thể sẽ bị chặn lại, nhưng khi có quân nhân từ Bắc Kinh mang lệnh dẫn đội thì mọi việc lại suôn sẻ. Trùng hợp thay, sĩ quan ấy họ Trương.