Trương Chiến bật cười.

Lần đầu tiên anh ấy thấy có người trước mặt mình thể hiện ham muốn một cách thẳng thắn và không hề e dè.

Không giống như Trương Bảo Nhi.

Khi còn nhỏ, Bảo Nhi cũng rất ngang ngược, nhưng khi lớn lên thì luôn vòng vo, ý nhị để giành những thứ mình muốn trước mặt bố mẹ và anh.

Anh ấy vốn là người thích sự thẳng thắn, nên chẳng hứng thú với kiểu quanh co.

“Tiền trong sổ tiết kiệm của anh cũng chẳng kém của ông đâu. Mai anh sẽ gửi cho em,” anh đáp rồi nói luôn cả mật mã.

Kiều Ngọc chớp mắt vài lần, rồi cười rạng rỡ như nụ hoa khẽ rung rinh trên cành. Cô cất giọng lanh lảnh: “Anh trai!”

“Ha ha ha! Được!” Trương Chiến bật cười sảng khoái.

Anh ấy vỗ vai Kiều Ngọc, nói: “Đây mới là cô em gái thực sự của nhà họ Trương! Dù có bị hoán đổi một cách cay nghiệt, bản chất của em vẫn không thay đổi nhiều.”

Kiều Ngọc đáp: “Anh trai, anh cũng phải xứng đáng với cách em gọi nhé. Em là người tính toán, bị bố mẹ em nuôi suốt bao nhiêu năm hành hạ, nên luôn để bụng chuyện con gái của họ được hưởng những thứ tốt đẹp. Nếu anh biết sự thật mà vẫn đối xử tốt với cô ta như bố mẹ anh đã làm…

Vậy thì xin lỗi, tiền mua tình cảm sẽ chẳng còn giá trị, nhưng em cũng không trả lại đâu.”

Giọng nói ngây thơ, nhưng lời lẽ lạnh lùng, quả là chỉ có người em gái ruột trước mặt anh ta mới dám nói thẳng đến vậy.

“Yên tâm, bố mẹ hồ đồ, nhưng anh và ông sẽ không thế đâu.”

Trương Chiến trò chuyện thêm vài câu với Kiều Ngọc. Hỏi cô về cuộc sống ở đội sản xuất và cuộc sống trên đảo.

Cuối cùng, Trương Chiến ngỏ ý: “Vài ngày nữa anh sẽ rời đi, em có muốn đi Bắc Kinh cùng anh không?”

Kiều Ngọc lắc đầu, “Để em đợi lão Chu nhà em về đã rồi tính.”

Khóe mắt Trương Chiến khẽ giật.

Nghe đến “lão Chu,” khóe mắt Trương Chiến khẽ giật.

Chỉ có các bà vợ lớn tuổi trong doanh trại mới gọi chồng mình là “lão Chu”…

Em gái ruột của anh mới 18 tuổi, vậy mà cũng đã quen gọi là “lão Chu” rồi sao?

Nhưng nghĩ lại, Chu Trạch An lớn tuổi hơn cô khá nhiều, đã qua một đời vợ và còn mang theo ba đứa con của các đồng đội.

Trương Chiến ngập ngừng: “Quân nhân thì khó mà ly hôn, nhưng nếu em thấy ấm ức thì cứ nói với gia đình. Chúng ta có thể giúp em giải quyết. Anh cũng có thể giới thiệu cho em vài sĩ quan trẻ độc thân, có thể cùng sống ở Bắc Kinh…”

Kiều Ngọc vội xua tay: “Chu Trạch An đã giúp em rất nhiều. Nếu thực sự không thể tiếp tục được nữa, em tự giải quyết được, không cần phiền đến gia đình. Với lại, em cũng đang tích cực học hỏi, sau này có bằng cấp rồi thì làm việc ở đâu mà chẳng được.”

Sĩ quan trẻ, chưa vợ?

Chắc gì người ta đã coi trọng một phụ nữ đã hai lần lên xe hoa và lại còn mang theo trẻ nhỏ? Và nếu có, gia đình người ta liệu có chấp nhận không? Chẳng phải cuối cùng cũng sẽ chỉ toàn là mâu thuẫn vụn vặt sao?

Sau khi chia tay Trương Chiến, Kiều Ngọc bắt đầu nghĩ xem nên ăn trưa món gì.

Lương thực trong nhà đã vơi đi nhiều, dù đã có sự bổ sung từ những thứ cô sao chép từ không gian.

Nhờ có bột mì cao cấp, tinh thần của bọn trẻ khá hơn nhiều so với lúc mới đến. Tiểu Dũng thậm chí còn có thể đi lại được rồi.

Dĩ nhiên, bề ngoài cô vẫn là người ăn ít nhất.

Lúc ăn riêng, cô thường thưởng thức các món ngon như thịt xào, chả viên, thịt thỏ xào ớt, bánh bao nhân thịt heo rừng. Sáng dậy sớm, cô có thể ăn thêm bánh bao, quẩy, cua hấp và bánh ngọt, kèm theo chút sữa bột hoặc mạch nha.

Không lạ gì khi gương mặt cô không còn hốc hác, hơn nữa còn đầy đặn và tràn đầy sức sống hơn nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play