Buổi trưa hôm đó, Kiều Ngọc nấu một nồi canh bắp cải với bột mì trộn. Thêm bột mì cao cấp vào món ăn thì dù thế nào cũng ngon hơn so với người khác. Cô còn xào bắp cải với nửa muỗng dầu, đủ để món ăn thêm phần đậm đà.

Khi ăn xong, Kiều Ngọc thông báo: “Nhà mình sắp hết lương thực, may mà tiệm gạo vừa nhập hàng từ Bắc Kinh. Chiều nay dì sẽ ra đó xem có mua được ít nào về không.”

Bọn trẻ đương nhiên không phản đối gì.

Đến tiệm gạo, Kiều Ngọc thấy có binh sĩ mang súng canh gác, và người của nhà ăn đang đến lấy lượng lương thực đã đăng ký từ trước. Thấy Kiều Ngọc, ai cũng lịch sự chào một tiếng “Chào chị dâu!”

Trương Chiến vẫy cô: “Tiểu Ngọc, qua đây.”

Cô vừa bước tới đã thấy anh ấy nhét vào tay cô một nắm tiền và phiếu mua hàng.

“Lần này vội vàng ra đảo nên bọn anh chỉ có ít tiền và phiếu này là của anh em gom góp. Anh nghe chủ nhiệm nói là em thích tự nấu ăn, nên tiền và phiếu em cứ cầm lấy, theo anh vào tiệm gạo.”

Kiều Ngọc theo anh vào trong.

Cô trả tiền và nhận được số lương thực đủ cho bọn trẻ ăn trong nửa năm.

Trương Chiến nói: “Giờ cả nước đều đang khó khăn, lương thực vận chuyển ra đảo đều do quân đội Bắc Kinh đưa đến. Hoặc là do anh, hoặc do các đồng đội anh. Nếu em cần mua, cứ chuẩn bị sẵn tiền và phiếu, miễn là không quá đáng, mua nửa năm hay một năm lương thực đều được cả.”

Kiều Ngọc ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Em nhớ trước đây có vụ buôn lậu lương thực, Bắc Kinh chắc khó xin được phê duyệt, phải không? Lần này vận chuyển nhanh như vậy, có phải công lao của ông nội không?”

Trương Chiến mỉm cười dịu dàng: “Không hẳn là thế. Số lương thực này vốn dĩ phải được cấp, nhưng cấp trên muốn dạy một bài học nên mới trì hoãn. Ông nội ra mặt là bán mặt mũi đám lão gia hỏa trong quân đội thôi, cũng là cho họ một bậc thang đi xuống. Dù sao, đây cũng là vị trí trọng yếu, không thể để thiếu lương thực quá lâu được.”

Kiều Ngọc gật đầu.

Dù là vậy, có ông nội giúp đỡ thì trên đảo tạm thời không lo thiếu lương thực. Điều này chắc chắn sẽ mang lại uy tín cho cô. Dù không được nói ra công khai, nhưng tiếng lành đồn xa, sau này cô sẽ được nể trọng hơn, chuyện gì cũng có thể thuận lợi hơn.

Lương thực được Trương Chiến và đồng đội của anh khiêng về tận nhà.

Kiều Ngọc nói: “Anh trai, khi nào em đến Bắc Kinh sẽ mang quà cho anh và ông nội!”

Ý cô cũng rõ: Bây giờ không giữ anh lại ăn cơm.

Trương Chiến bật cười, không nói gì, rồi cùng đồng đội rời đi.

Vài ngày sau, bọn họ có công việc gấp từ Bắc Kinh nên Trương Chiến phải dẫn đội rời đảo.

Kiều Ngọc không ra tiễn, dù sao anh ấy cũng đi gấp, lúc đó cô còn đang đi bắt hải sản.

Cô và Vương Chiêu Đệ mỗi người xách một xô nhựa và một chiếc xẻng nhỏ, khi thủy triều rút xuống liền tranh thủ đào rong biển, cạy hàu, và thỉnh thoảng lội chân trần trên bãi cát để mò vẹm và các loại hải sản khác.

Trời nắng gắt khiến mặt Kiều Ngọc đỏ ửng cả lên.

Trên bãi biển không chỉ có một mình cô mà gần như nửa dãy khu nhà dành cho quân tẩu cũng kéo nhau ra. Thế nhưng biển thì bao la mà người đông, cuối cùng cô cũng chỉ mò được một phần tư số hải sản mong đợi.

Da bị nắng làm bỏng rát, về tới nhà cô giận dữ đặt mạnh xô xuống sàn, “Thiệt là lỗ quá mà!”

Vứt xong nhưng rồi lại thấy tiếc công sức bỏ ra, cuối cùng cô lại lẳng lặng cúi xuống nhặt hết lên, mang vào bếp rửa sạch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play