Trưa hôm đó, cả nhà ăn một bữa canh hải sản đơn giản.

Các con tan học về, vừa nhìn thấy nồi canh thì quay sang nhìn nhau. Anh cả Chu Quân ngập ngừng bước tới hỏi: “Dì ơi, có chuyện gì không vui à?”

Khác với nhiều người lớn khác, nếu không vui thì còn hay dằn vặt, nói bóng gió xa gần khiến bọn trẻ chỉ biết đứng nép, cô thì khác, tâm tư có gì đều thoải mái nói ra hết.

“Chứ còn gì nữa! Sáng nay theo ra biển mà nắng gắt kinh khủng. Nửa khu nhà của mấy chị dâu trong đại viện quân đội đều kéo nhau ra đấy, nhưng hải sản thì chẳng kiếm được bao nhiêu, chỉ tổ bỏng da. Đi ra chợ đổi hải sản thì có khi tốn vài hào hay vài đồng thôi, đổi được đầy cả thùng mà không phải chịu khổ như vậy… Con nói xem sao nhóm chị dâu trên đảo nghĩ gì? Nhà nào cũng ít tiền, chỉ chăm chăm lo cho chồng con, rồi gửi về quê cho bố mẹ, lại tự mình chịu khổ… Dì vừa đến đây, có hơn gì đâu, chỉ sống khấm khá một chút là bao nhiêu ánh mắt nhòm ngó vào rồi.”

Quả thật, trong khu nhà này, Kiều Ngọc là một người khá đặc biệt. Tính cách cô mạnh mẽ, ai cũng biết nên không ai dám bắt chuyện nhiều. Hiện tại, cô chỉ mới quen thân được với chủ nhiệm hội phụ nữ và Vương Chiêu Đệ.

Biết lần đi biển này coi như hoạt động tập thể, Kiều Ngọc cũng đi cùng để vừa làm vừa giao lưu trò chuyện với mấy chị dâu khác.

Ai ngờ mới dầm nắng một chút đã thấy da rát bỏng, tâm trạng cũng trở nên bực bội, chẳng còn hứng để trò chuyện gì nữa.

Nhóm chị dâu kia vì phải lo cái ăn cho cả gia đình, mà trong tay lại không có nhiều tiền nên chỉ chăm chăm cặm cụi làm việc, cũng chẳng mấy người để ý đến cô.

Cuối cùng, Kiều Ngọc tổng kết lại: “Quan hệ ai muốn giữ thì giữ, còn cô thôi, không rước cái khổ vào thân nữa! Nào, ăn cơm thôi!”

Bọn trẻ: “…”

Nói thế chứ từ lúc cô đến đây, một tháng qua chúng đã được ăn nhiều món chủ yếu từ hải sản, đến nỗi ba anh em nhà họ Chu không còn thấy sợ món hải sản nữa.

Ăn xong, hôm đó tới lượt Chu Văn rửa bát.

Chu Quân mang chậu giặt bằng da bò ra sân, mở vòi nước xả đầy chậu, rồi lấy bồ kết để tạo bọt, sau đó dùng chân giẫm mạnh lên quần áo để giặt sạch.

Cái chậu giặt đã bị nứt vài lần, mỗi lần lại phải đem đi vá nhưng vẫn dùng được.

Người qua đường chào hỏi Chu Quân: “Quân à, lại giặt đồ đấy à?”

“Thằng bé Quân đúng là siêng quá!”

Chu Quân chỉ cười ngượng ngùng.

Đợi khi đi xa, đám người ấy lập tức thay đổi sắc mặt, bắt đầu bàn tán về Kiều Ngọc.

“Mẹ kế vẫn là mẹ kế mà, nhìn thằng bé Quân thật đáng thương. Hết chăm đứa em nhỏ lại phải giặt đồ cho cả nhà… bao nhiêu việc không lúc nào hết!”

Kiều Ngọc cứ nghĩ mấy người vợ lính tránh mình vì tính cách mạnh mẽ của mình, nào ngờ hành động “bóc lột” con riêng lại đang truyền khắp khu. Dù cô chỉ phân công bọn trẻ làm một vài việc nhà, giống như bao gia đình khác, nhưng vì là mẹ kế nên mọi hành động của cô đều bị nhìn với ánh mắt khắt khe. Quả đúng là phận mẹ kế chẳng dễ dàng gì.

Có người khẽ thì thầm: “Nghe nói chị ta sắp đến phải không?”

“Ai cơ?”

“Người vợ trước của đoàn trưởng Chu ấy.”

“Chị ta không phải về quê làm giáo viên rồi à?”

“Nhưng nghe nói có người bên quân đội để mắt tới, thư từ qua lại được mấy tháng nay rồi. Giấy tờ đã làm xong, sắp tới sẽ ra đảo đấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play