“Không thể nào... cô ta mà cũng được theo quân à? Chẳng phải cô ta từng nói xấu lính tráng sao?”
“Người ta đâu có nói thẳng ra, mà quân đội điều tra rồi cũng chỉ khuyên cô ta về quê. Hồ sơ thì không có vết nhơ, sao lại không thể gả cho quân nhân được chứ?”
“Cơ mà, Dương Hồng Hà này, cô với Bạch Ngọc có quan hệ gì mà bênh cô ta thế? Không sợ ảnh hưởng đến nhà mình sao?”
Dương Hồng Hà lập tức nổi đóa: “Cô nói bậy bạ gì thế! Bạch Ngọc là người tốt, đâu phải loại người như các cô nghĩ! Người ta hiểu lầm thì sao lại đổ lên đầu cô ấy?”
“Ừ, ừ, thì bọn tôi hiểu lầm. Nếu đã mạnh miệng thế thì thử sang nhà Chu đoàn trưởng mà nói thẳng xem, để coi Kiều Ngọc có vặt cho không. Hay là chị nghĩ Bạch Ngọc đến rồi sẽ có người cùng phe giúp chị đối phó với Kiều Ngọc? Mà nói thật, tôi cũng chẳng ưa gì chuyện cô ấy bắt con riêng làm việc nhà đâu, nhưng xét cho cùng, cô ấy không hề bỏ đói lũ trẻ. Cô nhìn ba đứa con nhà họ Chu mà xem, đứa nào cũng cao lớn, mặt mũi đầy đặn. Làm mẹ kế như thế cũng coi là có trách nhiệm rồi, phải không?”
“So với Bạch Ngọc, tôi lại thích một người thẳng thắn như Kiều Ngọc hơn nhiều!”
Dương Hồng Hà tức đến nỗi mặt hết xanh lại đỏ, nhìn quanh thấy không ai lên tiếng bênh vực mình, kể cả Trương Thúy Hoa cũng im lặng cúi đầu. Chị ta bực dọc dậm chân rồi quay đi.
Một bà thím nhìn theo bóng lưng của Dương Hồng Hà rồi khinh khỉnh nhổ nước bọt: “Loại người gì không biết nữa, cứ ngu muội như thế, rồi thể nào cũng bị Bạch Ngọc lợi dụng làm tay sai cho xem.”
Ở một nơi khác.
Chủ nhiệm hội phụ nữ không biết Kiều Ngọc đang bị đàm tiếu trong khu tập thể, mà Vương Chiêu Đệ cũng ít khi giao thiệp với người khác, nên đến hôm nay cô ấy mới nghe loáng thoáng vài lời đồn đại. Nghĩ ngợi một lúc, cô ấy quyết định nhắc nhở Kiều Ngọc, nhưng không muốn nói quá thẳng thắn, nên cô ấy bèn nhổ hai củ cà rốt từ vườn nhà rồi mang qua.
Thấy Vương Chiêu Đệ đến, Kiều Ngọc ngạc nhiên: “Sao chị lại đến đây vậy?”
“Em Kiều này, chị có chút chuyện muốn nhắc nhở em...”
“Chuyện gì vậy?”
“Là chuyện vợ trước của Chu đoàn trưởng sẽ đến ở cùng.”
Kiều Ngọc ngẩn ra vài giây, chợt nhớ ra.
À, lão Chu nhà cô từng kết hôn một lần rồi!
Ngày nào cũng lo nghĩ chuyện ăn uống, dọn dẹp trong không gian riêng và lo kiếm thêm lương thực đến mức cô quên mất rằng mình cũng có một người chồng trên danh nghĩa.
Trước khi đến, cô còn băn khoăn không biết vợ cũ của anh có phải là người khó chịu không, nhất là khi trong khu nhà đã có nhiều lời bàn tán về cô.
Nhưng sau khi tới đây…
Cô thực sự bận rộn với lớp xóa mù chữ, lo toan lương thực và chăm sóc lũ trẻ, đến mức chẳng còn thời gian mà để ý.
Kiều Ngọc chớp mắt, rồi cười nói: “Chị vào nhà ngồi nghỉ đi. Để em pha cho ly nước đường nhé!”
Vương Chiêu Đệ lưỡng lự, định từ chối: “Thôi, không cần đâu, chị...”
Nhưng Kiều Ngọc đã kéo cô ấy vào phòng khách, pha vài viên kẹo trái cây không có bao bì vào nước nóng rồi đưa cốc sứ tráng men cho cô ấy.
“Chị thử xem, có ngọt không?”
Vương Chiêu Đệ ban đầu định từ chối, nhưng nhìn thấy ít nhất cũng năm viên kẹo trong đó, mà Kiều Ngọc lại chẳng chớp mắt mà cho vào, khiến cô ấy không kìm được mà nuốt nước bọt, cuối cùng cũng cầm cốc lên nhấp hai ngụm, rồi hài lòng đáp: “Ngọt lắm!”
“Ngọt là tốt rồi, chị uống thêm đi.”