Đợi khi cô ấy uống thêm được vài ngụm, Kiều Ngọc mới hỏi thăm: “Chị ơi, vợ trước của anh Chu tên gì thế? Giữa hai người có chuyện gì mà họ lại ly hôn? Bây giờ cô ấy đối với anh Chu thế nào?”

Vương Chiêu Đệ: …

Đột nhiên, cô ấy thấy nước đường trong cốc không còn ngọt ngào như ban nãy nữa.

Cô ấy vốn chẳng muốn dính vào chuyện gia đình người khác, bèn ngập ngừng nói: “Hay là để tôi mang cho cô ít bánh bao tự làm, coi như đền cho số kẹo này nhé?”

Kiều Ngọc cười nói: “Chị xem, ở trên đảo này mọi người đều nắm rõ chuyện của em, nhưng em thì chẳng biết gì về vợ cũ của anh Chu. Lỡ mà cô ấy đến trước mặt nói gì hay gài bẫy, không chừng em còn ngu ngốc mà cười đáp lại nữa cơ.

Trong quân đội có câu, ‘Không đánh trận mà không chuẩn bị trước’. Em chưa có sự chuẩn bị, trong khi người ta lại đã sẵn sàng, chẳng phải ngay từ đầu em đã bị thua sao? Không chỉ là thất bại của em, mà còn làm mất mặt anh Chu nữa.

Một khi đã mất mặt, em sẽ chẳng bao giờ có thể ngẩng cao đầu trước mặt họ nữa.

Chị hiểu tình cảnh của em chứ?”

Vương Chiêu Đệ ngập ngừng nói: “Em Kiều này, không phải là chị không muốn giúp em, chỉ là chuyện này là chuyện gia đình em, người ngoài dù có nhúng tay vào bao nhiêu cũng...”

Kiều Ngọc ngạc nhiên: “Người đó chẳng phải là vợ cũ của anh Chu sao? Anh ấy vẫn còn vương vấn gì với cô ta ư? Lẽ nào anh ấy lại qua lại với cô ta sau lưng em?”

"Không có đâu, làm sao mà có chuyện đó được. Sao em lại nghĩ vậy?" Vương Chiêu Đệ còn ngạc nhiên hơn cả cô.

“Không qua lại? Không qua lại mà đã ly hôn rồi thì tính là người một nhà gì chứ? Không phải người một nhà thì sao lại là chuyện nhà em? Rõ ràng đây là chuyện giữa hai người phụ nữ thôi mà! Chị Vương này, chị đừng nâng tầm lên thành chuyện gia đình, thế chẳng phải làm khó cho anh Chu nhà em và người vợ hiện tại của anh ấy sao.”

Nghe xong, Vương Chiêu Đệ cũng thấy có lý.

Sau một hồi lưỡng lự, cuối cùng cô ấy cũng kể rõ về quá khứ của Bạch Ngọc và mối quan hệ với đoàn trưởng Chu.

Bạch Ngọc trước đây là trụ cột của đoàn văn công, không chỉ dáng người cao ráo mà khí chất, nhan sắc cũng thuộc hàng ưu tú, là người mà lính mới trong quân đội thấy là không nhịn nổi đỏ mặt.

Ôi... về điểm này, cũng có nét giống với Kiều Ngọc bây giờ.

Vương Chiêu Đệ liếc nhìn Kiều Ngọc, thấy bây giờ cô còn đẹp hơn Bạch Ngọc nhiều. Nếu chưa kết hôn, cô ấy thật muốn giới thiệu cho Kiều Ngọc một người đàn ông tốt.

Còn về việc có người nói Kiều Ngọc "dữ dằn"…

Ha, là quân tẩu mà, chồng thường xuyên vắng nhà, nên họ không mạnh mẽ một chút, thì làm sao bảo vệ được nhà cửa? Làm sao bảo vệ được các con?

Với Vương Chiêu Đệ, "dữ dằn" là một ưu điểm chứ không phải khuyết điểm.

Quay lại chuyện của Bạch Ngọc.

Cuộc hôn nhân của Bạch Ngọc và Chu Trạch An là do lữ trưởng sắp xếp. Ai ngờ vừa mới kết hôn, Chu Trạch An đã phải đi công tác, khi trở về thì dẫn theo một đứa trẻ tên Chu Quân.

Chu Trạch An ở nhà bao lâu thì Bạch Ngọc cãi nhau với anh bấy lâu, sau đó lại là công tác, về lại mang theo Chu Văn và Chu Vũ.

Bạch Ngọc hoàn toàn bùng nổ, bắt đầu lan truyền tin đồn khắp nơi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play