Thứ hai, cô ta không ngờ người phụ nữ có ngoại hình hơn cả một trụ cột đoàn văn công như cô ta lại mạnh mẽ đến thế! Lời nào cũng sắc bén, nói thẳng không chút kiêng nể, lại còn vạch trần hết mọi kế hoạch của cô ta!
Đúng vậy.
Kế hoạch của Bạch Ngọc là giả vờ ngã, làm mình chảy máu rồi bật khóc, để các chị dâu trong quân khu đại viện tha hồ đoán già đoán non, và để Dương Hồng Hà đứng ra “tiên phong” giúp cô ta. Cô ta không cần phải làm gì nhiều, sau hôm nay, trong khu chắc chắn sẽ có lời ra tiếng vào.
— Kiều Ngọc thật là độc ác, đoàn trưởng Chu mê cô cái gì chứ?
— Ly hôn với Bạch Ngọc để cưới Kiều Ngọc, đoàn trưởng Chu đúng là mắt mù. Lục doanh trưởng mới biết trân quý Bạch Ngọc.
— Đáng sợ quá, từ giờ phải tránh xa Kiều Ngọc mới được.
Dù tin đồn chỉ cần một số ít người bắt đầu lan truyền, theo thời gian sẽ trở nên phổ biến và cuối cùng có thể ảnh hưởng đến sự nghiệp của Chu Trạch An.
Phía hậu phương của quân nhân thì chẳng thiếu gì chuyện để bàn tán.
Đã có bao nhiêu người thời đó cưới phụ nữ nông thôn rồi bị ảnh hưởng? Vì quá trọng tình nghĩa mà phải chuyển ngành vì bị vợ cũ đeo bám?
Bạch Ngọc không ngờ vợ hai của Chu Trạch An đúng là xuất thân từ nông thôn, nhưng lại có ông nội làm lớn trên thủ đô!
Cô ta cứ tưởng Kiều Ngọc sống mười mấy năm ở quê đã bị cha mẹ nuôi không biết chữ làm cho tụt hậu.
Kết quả của sự tự phụ và khinh địch là: trò của cô ta bị bóc mẽ ngay tại chỗ, đến cả cơ hội giải thích cũng không có.
Phải, giải thích chỉ là bao biện.
Nếu không thì sao cô ta phải theo Kiều Ngọc thay vì đi cùng mấy chị dâu thân thiết của mình? Bám theo vợ hiện tại của Chu Trạch An là có ý đồ gì?
Lúc cô ta đi sau Kiều Ngọc, nhiều người đã nhìn thấy. Cô ta muốn cãi rằng mình không bám theo Kiều Ngọc, không có ý đồ gì ư…
Ai mà tin nổi?
Không còn cách nào khác, Bạch Ngọc đành dùng đến chiêu cuối.
Cô ta đảo mắt, lăn ra ngất xỉu.
Dương Hồng Hà đập mạnh vào đùi mình: “Không xong rồi! Bị sốc nhiệt rồi! Để tôi cõng Tiểu Ngọc đi bệnh viện xem sao!”
"Xem cái gì mà xem! Từ đây đến bệnh viện xa như thế, chị cõng đi thì đến lúc đó có khi người đã lạnh mất rồi! Để tôi!" Kiều Ngọc kéo mạnh Dương Hồng Hà ra, rồi bắt đầu bấm huyệt nhân trung cho Bạch Ngọc.
Cô ấn rất mạnh, đến mức huyệt nhân trung chảy máu, Bạch Ngọc mới kêu lên một tiếng đau đớn: “A——!”
Kiều Ngọc nghĩ thầm cô ta cũng chịu đựng giỏi thật, rồi quay sang nói với Dương Hồng Hà: “Thấy chưa, cô ấy tỉnh rồi đấy!”
Nhìn thấy máu rỉ ra từ nhân trung của Bạch Ngọc, Dương Hồng Hà chỉ vào đó rồi phun ra một tràng: “Đây mà gọi là tỉnh sao? Chảy máu ra rồi kia kìa!”
Kiều Ngọc bình thản: "Ồ, vậy ý chị là tôi nên để mặc cho chị cõng cô ta đến bệnh viện? Đến lúc đó, không biết có bị trì hoãn trên đường không, người liệu có tắt thở trên lưng chị không? Sao, chẳng lẽ người cứu giúp như tôi đây còn phải xin lỗi người được cứu là cô ta à? Dương Hồng Hà, chị có vấn đề gì không đấy?! Không phân biệt nặng nhẹ à? Bạch Ngọc là con gái hay chị em của chị chắc? Bảo vệ quá đà như thế mà không biết suy xét lý lẽ sao!”
“Cô…!” Dương Hồng Hà tức đến đỏ cả mặt.
Bực mình! Ai mà muốn cõng người chết chứ!
Bạch Ngọc vỗ nhẹ vào chân Dương Hồng Hà, sau khi được đỡ dậy yếu ớt, cô ta miễn cưỡng nói với Kiều Ngọc: “Cảm ơn cô.”