Kiều Ngọc lập tức thay đổi nét mặt từ giận dữ sang mỉm cười: “Không có chi. Giờ cô tỉnh rồi, chắc cũng nên giải thích lý do vì sao cô đi theo tôi đấy nhỉ? Bao nhiêu người ở đây đang chờ câu trả lời đấy.”

Đúng là không buông tha.

Bạch Ngọc cắn môi, lúng túng nhìn quanh.

Nhưng mọi người không hề có chút cảm thông, trái lại còn đầy vẻ háo hức hóng chuyện, chờ đợi câu trả lời của cô ta.

Bạch Ngọc sượng mặt, cuối cùng mới nói với Kiều Ngọc: “Cô hiểu lầm tôi rồi…”

“Không không không, trước hôm nay tôi còn chẳng biết mặt cô ra sao nữa kia. Mọi người ở đây chẳng phải đã tinh mắt nhận ra cô là Bạch Ngọc, người trước của anh Chu nhà tôi sao? Tôi còn không biết cô là ai, thì hiểu lầm cô ở chỗ nào? Đừng có mà gán ghép lung tung.”

“…” Cô nói là không biết mình ư? Rõ ràng lúc mọi người bu đến xem kịch, cô đã nhận ra mình mà!

Bạch Ngọc hiểu rằng dù có vạch trần bộ mặt của Kiều Ngọc ra cũng chẳng mấy ai tin, bởi vì chẳng có chứng cứ, ngược lại mọi người sẽ nghĩ cô ta đang bôi nhọ Kiều Ngọc.

Sống đến giờ, đây là lần đầu tiên Bạch Ngọc chịu đòn đau đến thế, nhưng lại không thể nói ra nỗi ấm ức này, trong lòng càng khó chịu hơn.

Đã vậy, cô ta chỉ còn cách làm theo những gì Kiều Ngọc đã sắp đặt.

Bạch Ngọc đáp: “Tôi… thực ra tôi chỉ muốn xem thử người vợ Chu đoàn trưởng cưới lần này là người thế nào thôi.”

“Ồ, muốn xem tôi thế nào? Sao, cô còn lưu luyến anh Chu à? Cô muốn quay lại với anh ấy? Đồng chí Bạch này, cô không tốt rồi đấy, vừa giữ bát cơm mình vừa ngó sang nồi của người khác.”

“Đương nhiên không phải!” Nhận ra mình đã nói hơi lớn tiếng, Bạch Ngọc ho khan hai tiếng, cố hạ giọng, tự biến mình thành kẻ yếu, rồi nói tiếp: “Trước đây… là do tôi chủ động ly hôn, nghĩ kỹ lại tôi cũng thấy có lỗi với Chu đoàn trưởng, nên hy vọng anh ấy sẽ hạnh phúc.”

“Hạnh phúc hay không chưa bàn tới, nhưng cách cô dùng từ ‘cũng’ thật khéo léo. Nghĩa là trước đó anh Chu có lỗi với cô nên cô mới ly hôn phải không? Nào nào, nói cụ thể đi, anh ấy có lỗi với cô chỗ nào? Bây giờ tôi là vợ của anh ấy, chẳng may anh ấy lại dùng cái cách đó với tôi, thì chẳng phải tôi bị thiệt lớn sao? Chị Bạch này, nói rõ ra đi để tôi còn rút kinh nghiệm và chuẩn bị trước.”

Chữ “chị Bạch” này quả là đầy mỉa mai.

Bạch Ngọc không ngờ đối phương lại tai thính đến vậy, cũng bắt bẻ từng chữ từng câu!

Đây chính là khoảng trống trong vốn hiểu biết và cách dùng ngôn ngữ của cô ta. Trước đây cô ta có thể dùng chiêu trò lấp liếm để qua mặt, nhưng giờ lại thất bại trước Kiều Ngọc.

Cô ta đã quá coi thường đối thủ một lần nữa!

Bạch Ngọc vội nói: “Chuyện này… không hay lắm đâu. Dù sao cũng là chuyện gia đình, chuyện riêng, không tiện nói ra ở đây. Hay để tôi kể riêng với cô được không?”

Ồ, lại tìm ra thêm sơ hở rồi.

Kiều Ngọc nghĩ thầm.

Kiều Ngọc nghiêm giọng: “Cô nói cái gì là chuyện gia đình? Chuyện riêng tư? Cô không phải đã ly hôn với anh Chu rồi sao? Cô với anh ấy đâu còn là người một nhà nữa, thì lấy đâu ra chuyện gia đình! Có chuyện gì sao không nói rõ ràng trước mọi người? Giờ mà không nói rõ, chẳng lẽ cô muốn bôi nhọ anh Chu sau lưng? Khi tôi chưa theo anh ấy về đây, cô có thể dùng mánh khóe qua mắt mọi người, anh Chu thì hiền lành, không chấp nhặt với cô. Nhưng giờ có tôi ở đây, cô nhất định phải đưa ra lời giải thích! Nếu không, cô đừng mong bỏ qua chuyện này dễ dàng!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play