Sao đến miệng người khác thì cứ như thể Kiều Ngọc sai vậy?
“Nếu chị thấy chướng mắt, thì tự đi mà nhận nuôi cô bé nhà họ Thạch ấy.”
“Tôi á? Sao phải là tôi chứ! Con cái nhà tôi còn lo chưa xong, lại còn phải đi nuôi con gái nhà người ta nữa à?”
“Ồ, ra vậy.”
Nhận ra mình vừa lỡ lời, người kia bắt đầu bào chữa, cố tìm lỗi ở Kiều Ngọc: “Nhà đoàn trưởng Chu ấy mà, họ có tiền, lại từng có tiền lệ nuôi con nhà khác, nuôi thêm một đứa có sao đâu? Cũng không có gì quá đáng. Vậy mà Kiều Ngọc lại đưa cô bé ấy đến nhờ chủ nhiệm hội phụ nữ chăm lo… Chẳng phải đang làm khó cho nhà họ Thạch sao? Cô ấy còn trẻ, chưa hiểu cách cư xử thôi.”
Người đó là chị Lưu, có mối quan hệ thân thiết với gia đình họ Thạch.
Trong nhóm các chị vợ lính cùng đi, có người nghe không nổi nữa, bèn lên tiếng: “Sao mà giống nhau được? Bố mẹ của mấy đứa nhà họ Chu như Đại Vĩ, Tiểu Dũng, Tiểu Quân thì đều mất rồi, còn mẹ của Văn và Vũ thì bỏ đi theo người khác… Nuôi ở bên mình là nuôi được tình cảm, mà cũng không có gì phải lo ngại.
Còn cô bé nhà họ Thạch thì bố mẹ vẫn khỏe mạnh, cả hai người còn đang cùng làm trong quân đội, sao lại bỏ con gái cho đoàn trưởng Chu nuôi? Để mà nói, Thạch Anh Tài từng cứu mạng đoàn trưởng Chu hay từng giúp gì cho Kiều Ngọc chăng?
Chị Lưu này, chị đúng là nói không suy nghĩ, bạ gì nói nấy. Chị coi thường trí óc chúng tôi đấy à?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT