Chủ nhiệm là người duy nhất bật cười, nhưng trông ông ta giống hệt một trò cười.
Người bảo vệ đã rời khỏi phòng, không ai tiếp lời ông ta.
Đợi chủ nhiệm cười chán chê, Kiều Ngọc mới chậm rãi nói:
“Làm từ thiện, có ai thấy khổ đâu? Cả những năm tháng gian khổ nhất tôi cũng vượt qua được, giờ mấy việc này có đáng gì.
Còn nữa, chủ nhiệm bảo tôi ‘phô trương’ nghĩa là sao? Làm từ thiện mà cũng định đánh giá tôi ư?”
“Đồng chí, là không nên ra ngoài làm việc, hay là…”
“Không không! Dĩ nhiên không phải! Ý tôi là với vị trí cao như của đồng chí, sao phải tự thân làm những việc này…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT