Chính vì thế, suốt bao năm qua, dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, Lạc Vũ Vi vẫn cố gắng sống tốt, không để mình gục ngã.
Sống dưới mắt Diêu Văn Tích, cô luôn tỏ ra ngoan ngoãn, luôn nhẫn nhịn. Dù bị bà ta sắp xếp cho cô làm người chăm sóc Tần Mạc, thậm chí trở thành vị hôn thê của anh, nhưng Tần Mạc lại luôn đối xử rất tốt với cô.
Hai người lớn lên cùng nhau, ít nhiều cũng có chút tình cảm như chị em. Việc cô chăm sóc anh, đối với cô cũng là điều đương nhiên. Tần Mạc cũng rất tốt với cô, nên dù cô không thích Diêu Văn Tích, nhưng cũng chưa từng thực sự căm hận.
Suy cho cùng, nếu không có Diêu Văn Tích, cô đã không thể lớn lên trong điều kiện tốt như vậy. Tài sản của Lạc gia bị bà ta lấy đi cũng đành chấp nhận. Năm đó cô còn quá nhỏ, nếu không nhờ bà ta, cô vốn chẳng thể giữ được gì.
Khi rời khỏi Diêu gia, Tần Mạc còn đưa cho cô một khoản tiền, trả lại một số đồ sưu tầm của ba mẹ cô. Với cô, như thế đã là quá đủ.
Cô chỉ muốn sống một cuộc đời bình yên, để ba mẹ được yên lòng nơi suối vàng.
Diêu Văn Tích nghiêm mặt, giọng đầy trách móc: “Cô tàn nhẫn đến vậy sao? Trước mặt chồng mình mà dám đối xử với mẹ nuôi như thế à? Dù sao tôi cũng là người đã nuôi cô lớn. Ơn nuôi còn lớn hơn cả ơn sinh. Không có tôi, giờ cô không biết đã chết đói xó xỉnh nào rồi!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play