Giang Châu đế cảnh
Cố Vân Tịch ở trong hệ thống y học nghiên cứu điển tịch y học rất lâu, sau đó lại nghiên cứu những phương thuốc kia trong hệ thống, rốt cuộc cũng điều chế thành công mấy loại thước, Cố vân Tịch vui mừng không thôi!
Những loại thuốc này hiệu quả rất thần kỳ!
Làm xong hết tất cả những thứ này, cô liền chạy đến “vườn hoa” bên kia hái trái cây!
Mảnh đất này bên ngoài hệ thống bệnh viện, ngoài một ít dược liệu ra, cô trồng nhiều nhất chính là trái cây!
Rau cải gì đó chỉ trồng đủ ăn là được, trái cây lại trồng không ít.
Bây giờ rất nhiều nho non, quả táo non cũng đã lớn, Cố Vân Tịch hái từng trái xuống để qua một bên, để cây ra trái lần nữa!
Dùng nho mới hái xuống làm một ít rượu nho, lúc này Cố Vân Tịch mới ra khỏi không gian.
Cả người mệt mỏi, toàn thân đầy mồ hôi. Bên ngoài vẫn còn tối, Cố Vân Tịch đi tắm, chuẩn bị đi ngủ.
Trong phòng tắm, Cố Vân Tịch nhìn lại cơ thể mình, không nhìn thì không biết nhìn một cái liền bị dọa cho giật mình!
Cô biết nước suối không gian có tác dụng tái tạo cơ thể con người, nhưng lại không ngờ rằng nó lại tái tạo nhanh như vậy!
Lúc trước chỉ uống một ly duy nhất là trực tiếp ngủ mất, sau khi tỉnh lại vì bận chuyện của Lục Hạo Đình nên cô chưa kịp nhìn lại cơ thể mình cẩn thận.
Bây giờ nhìn một cái mới phát hiện, trên người cô có những vết sẹo kia đều biến mất hết, mấy cái tương đối rõ ràng cũng không còn dấu vết.
Eo trở nên nhỏ hơn, đùi cô vốn thẳng đẹp thon dài, bây giờ lại càng thon dài thẳng tắp, ngay cả ngực so với trước kia cũng nảy nở không ít.
Cố Vân Tịch ngơ ngác nhìn mình trong gương.
Trong gương, thiếu nữ môi đỏ răng trắng, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt đen bóng có thần, da thịt trắng nõn, ngực nảy nở, khí sắc mười phần!
Cả người cô bây giờ trên dưới cơ hồ không có tỳ vết nào!
Đối mặt với chính mình càng xinh đẹp trong gương, phản ứng đầu tiên trong đầu Cố Vân Tịch không phải là vui mừng. Ban đầu ở bệnh viện, lúc đối mặt với anh Hạo Đình tắm cho cô, một người khiến người khác có cơ hội phạm tội, làm sao hắn có thể nhịn được?
Ách
Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa, quá xấu hổ, xấu hổ a!
Cố Vân Tịch nhảy vào bồn tắm, sau khi tắm xong liền chui vào trong chăn, âm thầm suy nghĩ, ngày nào đi mua mấy bộ đồ lót hấp dẫn một chút, mặc cho anh Hạo Đình nhìn một chút, xem hắn có phản ứng gì!
Cố Vân Tịch bên này cười híp mắt đi ngủ!
Vương Tình bên kia, cuộc sống không dễ chịu!
Vốn bị trường học ghi lỗi lớn cũng không khiến cô ta mất hết mặt mũi trong giới danh môn, sau đó thật vất vả mới có cơ hội phản kích Cố Vân Tịch, kết quả lại thua trong tay Cố Vân Tịch!
Hiện tại, ở trường học, người người thầm mềm Diệp Cẩn kia cả ngày không ngừng tìm đến cô ta gây phiền toái, cô ta sắp phiền chết rồi!
Bây giờ Vương tình rất hận Cố Vân Tịch!
Hôm nay, ban ngày bị tủi thân, sau giờ học buổi tối trở về nhà, Vương Tình quyết định nói với người nhà để bọn họ đuổi Cố Vân Tịch ra khỏi Giang Chân Nhất Trung!
Tại Vương gia.
Những năm nay Vương gia muốn leo lên An gia phát triển không tệ, chỉ là gốc rễ quá cạn, hơn nữa năng lực gia chủ không được coi là đặc biệt vượt trội, cho nên lăn lộn làm ăn cho tới bây giờ cũng chỉ đến mức nhà giàu hạng ba nhỏ mà thôi!
Nhà giàu như vậy ở Giang Châu, trên đường thành phố tùy tiện nhìn cũng thấy một bó to!
Lúc này, nếu như người nắm quyền có thể đột phá, có lẽ Vương gia có thể tiếp tục phát triển, nhưng gia chủ Vương gia chỉ muốn nghĩ cách lôi kéo quan hệ, bỏ quên thực lực của mình mới là thứ quan trọng!
Cho nên tình cảnh bây giờ của Vương gia, quả thật có chút bế tắc!
Vương Tình về đến nhà thấy biệt thự nguy nga lộng lẫy, trong lòng cô cuối cùng cũng tìm lại được một chút tự tin.
Vừa mới vào cửa, đang chuẩn bị tố cáo liền thấy mẹ tình Tưởng Phân đang ở trong phòng khách gọi điện thoại, bày ấy mặc một bộ váy đỏ thẫm bó sát người, trên cổ đeo dây chuyền kim cương, tóc búi cao thành búi, gương mặt trang điểm tỉ mỉ, cả người trên dưới lộ ra một loại khí chất nhà giàu mới nổi, bà ấy nóng nảy đi tới đi lui trong phòng khách.
“Tra ra được đối phương là ai chưa? Hắn là bí thư mới hay là con hồ ly tinh nào? Quán rượu nào? Được! Cậu ở đó tiếp tục theo dõi rồi báo cáo lại cho tôi, bây giờ tôi qua đó!”
Cúp điện thoại, Tưởng Phân mặc áo khoác, cầm túi xách tay vội vã đi ra cửa.
“Mẹ…!” Vương Tình gọi Tưởng Phân lại, câu nói tiếp theo còn chưa kịp nói đã bị Tưởng Phân cắt đứt.
“Mày, nha đầu chết tiệt còn biết về nhà!” Tưởng Phân vừa thay giày vừa tức giận nói: “Cà ngày không làm chính sự, tao nuôi mày lớn như vậy có ích gì! Tao nói cho mày biết, không có chuyện gì thì đi tìm Thừa Nghiệp bồi dưỡng tình cảm, đến khi mười tám tuổi thì lập tức gả qua đó.”
“Mày nhất định phải nắm được An Thừa Nghiệp trong tay, ba mày lại ở bên ngoài nuôi hồ ly tinh, nếu mày không nắm được nữa thì tương lai không biết là của ai đâu! Biết không?”
Tưởng Phân thay giày xong đã vội vã đi ra ngoài!
Vương Tình không kịp nói gì.
Thừa Nghiệp!
Chính là An Thừa Nghiệp!
Bây giờ là con trai trưởng của An gia!
Anh trai An Vân tuyết!
Tuổi so với con riêng là Cố vân Tịch còn lớn hơn!
Những năm nay, Vương gia luôn đi theo An gia làm ăn là vì có thể đem mối quan hệ này càng thêm bền chặt.
Vương gia muốn đem con gái Vương Tình gả cho con trai duy nhất của An gia An thừa nghiệp, như vậy tương lại Vương gia không cần phải lo lắng!
Vương Tình nhìn bóng lưng Tưởng Phân rời đi, trong lòng ảo não!
An Thừa Nghiệp!
An Thừa Nghiệp!
Cô không thích An Thừa Nghiệp!
Cô thích Tần Hiên!
Vương Tình muốn gọi điện thoại cho Tần Hiên tâm sự chuyện trường học nhưng lúc này Tần HIên căn bản không có thời gian trả lời Vương Tình.
Vương Tình đành tự mình tủi thân, anh ấy sẽ không quan tâm đâu!
Cố Vân Tịch là một cô gái nhỏ bé, chút thủ đoạn đùa giỡn nhỏ này hắn thấy không ảnh hưởng đến đại sự, bây giờ điều quan trọng nhất mà hắn cần làm chính là xác lập vị trí trong lòng ba hắn, khiến trong lòng ba hắn chỉ có một người duy thừa kế duy nhất!
Tần Hiên không trả lời, Vương Tình tức giận nhưng cũng không thể làm gì!
Chỉ có thể đánh bại Cố Vân Tịch và những người theo đuổi Diệp Cẩn, thật là làm khó cô!
Thứ hai, tại sân huấn luyện quân khu.
Xung quanh có rất nhiều người đang vây xem, nghe nói những người đoàn 302 đánh nhau với đoàn 306 bị phạt, cái này có thể lưu vào sử sách a!
Hai đoàn này trước giờ không ưa nhau, “so tài” là chuyện bình thường, trước kia có bao giờ thấy phạt bên nào đâu, sao lần này huyên náo một phen mà toàn đoàn bị xử phạt rồi?
Mặt mày Lâm Kiêu xanh lét đứng trước đoàn 302 nhìn Lục Hạo Đình cắn răng nghiến lợi: “Họ Lục kia, coi như cậu ác!”
Lần này, hắn mất hết mặt mũi!