Thật ra thì Lục Hạo Đình yêu cầu xử phạt cũng không phải xử phạt chính thức.
Chỉ là khiến người đoàn 302 khiêu khích gây chuyện với đoàn 306 hoàn thành toàn bộ quá trình huấn luyện thường ngày mà thôi.
Rất đơn giản, rất hợp lý!
Hợp lý đến nỗi khiến cho sư trưởng Triệu Đại Hổ không có lý do gì để từ chối.
Lâm Kiêu, Lục Hạo Đình quá hiểu người này, gây chuyện như vậy cho dù có xử phạt thì đối với hắn mà nói sẽ không khiến hắn nhớ, hắn cũng không để ở trong lòng.
Lục Hạo Đình gọi một tiếng, toàn thể người của đoàn 302 nghe lệnh tập hợp, toàn bộ bắt đầu hít đất tại chỗ!
Nhìn như không phải xử phạt gì, nhưng giờ phút này Lâm Kiêu nằm trên đất, lúc hít đất lên xuống Lục Hạo Đình đứng đối diện hắn, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống khiến Lâm Kiêu luôn có cảm giác hắn đang dập đầu với Lục Hạo Đình.
Con mọe nó!
Lâm Kiêu đang bực bội hít đất, toàn bộ người trong đoàn cũng làm theo.
Xung quanh toàn là người đứng xem náo nhiệt, thấy xử phạt đơn giản như vậy cũng thấy kỳ quái, đây chẳng phải lại huấn luyện thông thường sao, lúc nào Lục đoàn trưởng lại thiện lương như vậy?
Tình huống khác thường, mọi người xung quanh lại càng nghị luận càng náo nhiệt, mà lâm kiêu ghét nhất bị người khác vậy xem!
Mặc dù hắn là người có da mặt dày có thể so với tường thành, nhưng cũng có lúc rất cần thể diện!
Nhưng vẫn thua Lục Hạo Đình hết lần này đến lần khác, mỗi lần thua đều có vạn người vây xem.
A a a a thật tức!
Từ nhỏ Lục Hạo Đình và Lâm Kiêu cùng nhau lớn lên, hiểu rất rõ tính tình người này cho nên biết trừng phạt như thế nào mới khiến tên khốn này có ấn tượng sâu sắc!
Lục Hạo Đình thần thanh khí sảng nhãn nhã đứng đối diện nhìn Lâm Kiêu chậm rãi đứng lên ngồi xuống hít đất cười nói: “Có nhớ tôi đã nói sẽ trừng phạt cậu bằng cách khác không?”
Lâm Kiêu sửng sốt một chút!
Còn có cách trừng phạt khác?
Khóe miệng Lục Hạo Đình móc lên một cái: “Tôi đã nói sẽ khiến câu sướng đến phát khóc!”
Lâm Kiêu: “...”
Bây giờ Lâm Kiêu mới hai mươi ba tuổi, cả ngày đi gây chuyện, căn bản không nghĩ tới vấn đề kết hôn, cho nên cái trừng phạt này hắn không có cảm giác gì.
Nhưng thấy Lục Hạo Đình đắc ý như vậy hắn cũng không thoải mái!
Nhất là lúc này hắn còn phải ngước đầu lên nhìn Lục Hạo Đình, cảm giác này càng khó chịu!
Lục Hạo Đình đứng trước mặt Lâm Kiêu, sắc mặt rất lạnh, thái độ nghiêm túc cảnh cáo nói: “Nhớ lấy, sao này muốn tìm tôi gây chuyện thì cứ tìm tới tôi, còn lấy một cô gái làm lý do thì trừng phạt sẽ không đơn giản như vậy!”
Nói xong, Lục Hạo Đình rời đi để cho Lưu Tinh Trì giám sát.
Lâm Kiêu nhìn bóng lưng Lục Hạo Đình rời đi, lúc ấy hắn nói những lời đó thật ra cũng chỉ là thuận miệng nói mà thôi, không cố ý nhắm vào, hơn nữa Lục Hạo Đình cũng không vấn đề gì a! Ai nghe cũng sẽ không cho là hắn nhắm vào cô gái kia.
Không nghĩ tới Lục Hạo Đình lại bảo vệ bạn gái nhỏ như vậy!
Lâm Kiêu nhíu mày, hắn tìm Lục Hạo Đình gây chuyện, đương nhiên sẽ không lấy một cô gái làm lý do, nhưng lúc này nhìn bộ dáng Lục Hạo Đình đắc ý, trong lòng hắn bỗng nhiên có một ý tưởng tà ác.
Hắn phải theo đuổi cô bé kia, cướp người phụ nữ của Lục Hạo Đình, cho hắn đội nón xanh!
Ha ha ha ha!
Giang Châu Nhất Trung.
Cố Vân Tịch đến giờ học, hôm nay vừa vặn có một bài thi trắc nghiệm nhỏ, Cố Vân Tịch vẫn vững vàng đứng hạng nhất cả lớp!
Với thành tích này, các người không phục cũng không được!
Mặc dù thời gian gần đây Cố Vân Tịch thường xuyên xin nghỉ nhưng thành tích không bị tụt dốc chút nào, hơn nữa còn làm việc của mình rất khiêm tốn, chưa bao giờ dông dài.
Còn nữa, cô càng ngày càng đẹp, khí chất càng ngày càng giống nữ thần, ở trường có rất nhiều người đã bắt đầu thay đổi cái nhìn đối với cô!
Một cô gái như vậy, đúng là nữ thần hoàn mỹ!
Đến nỗi trước kia bị người ta nói là con riêng?
A a a!
Không còn tồn tại!
Lúc bảy tuổi cha mẹ người ta ly dị, điều này ai cũng biết.
Lúc trước, mặc dù bị Vương Tình nói như vậy nhưng không có người phản bác, cũng chỉ là vì lúc đó Cố Vân Tịch bùn nhão không trát được tường mà thôi.
Bây giờ cô không giống như trước nữa rồi, cả người bừng sáng, khi bạn thay đổi cái nhìn với một người thì nhìn cô ấy cái gì cũng tốt.
Lúc trước nói cô không biết xấu hổ đi quyến rũ Tân Hiên, là một đứa con riêng, ghen tị với thân phận của An Vân Tuyết, nhưng bây giờ trong lòng họ mơ hồ cảm thấy An Vân Tuyết đó mới là con riêng, đoạt đi thân phận của Cố Vân Tịch mới đúng.
Trong bọn họ có không ít người sinh ra trong gia đình giàu có, bình tâm mà nói bọn họ đều ghét tiểu tam, nhất là người muốn cướp gia sản, cướp cha mẹ, phá hư gia đình của bọn họ, con riêng lại càng thêm căm ghét!
Chú thích bình tâm là giữ lòng công bằng, thái độ công chính.
Cho nên liền sinh ra cảm giác thù địch đối với Cố Vân Tịch.
Nhìn cô càng ngày càng lợi hại, mọi mặt đều ưu tú, bọn họ còn trẻ thì suốt ngày lông bông phản nghịch nổi loạn, trong lòng bỗng nhiên sinh ra ý chí chiến đấu!
Quật ngã tiểu tam, lật đổ con riêng, Cố vân Tịch cố lên!
Bên này, thành tích Cố Vân Tịch vẫn vững vàng, nhưng Dương Lộ bên kia coi như giảm xuống rất nhiều!
Dương Lộ và Cố Vân Tịch học cùng lớp.
Cô vốn được vào Giang Châu Nhất Trung cũng bởi vì thành tích vượt trội, hoàn cảnh khó khăn cho nên mới được đặc cách nhập học.
Mặc dù thành tích ở trường của Dương Lộ rất tốt nhưng ở nơi như Giang Châu Nhất Trung nhân tài đông đảo, cô cũng chỉ bình thường!
Lớp này vốn là lớp mũi nhọn, sau khi Dương Lộ vào lớp thành tích cũng chỉ được coi là trung bình. Trước kia cô luôn cố gắng học tập, luôn duy trì thành tích.
Nhưng gần đây, cô bận yêu đương, thành tích giảm xuống mấy bậc. Trong lớp tổng cộng có bốn mươi học sinh, lần này là đếm từ dưới lên.
Chủ nhiệm lớp chỉ đích danh Dương Lộ chú ý học tập.
Sắc mặt Dương Lộ khó coi, cũng không phải vì thành tích bị tụt dốc mà ở trước mặt nhiều người bị phê bình như vậy rất mất mặt!
Bây giờ cô không còn quan tâm thành tích nữa, có bạn trai Lưu Huy như vậy rồi, chờ bọn họ kết hôn rồi cô liền trở thành thiếu phụ nhân nhà giàu, cái này so với thành tích tốt hơn gấp trăm lần!
Nhưng so sánh với Cố Vân Tịch vẫn khiến cô rất khó chịu!
Buổi trưa, tại phòng ăn.
Cố Vân Tịch và Tưởng Hân Lôi, còn có Lương Đầu đang ăn cơm cùng nha. Dương Lộ bỗng nhiên đi đến ngồi xuống tự nhiên như ruồi, còn gọi thêm đồ ăn rồi cùng ăn. Trước kia Dương Lộ chỉ có thể ăn ở tầng 1, bây giờ được bạn trai nạp cho thẻ cơm nên cũng đến phòng ăn tầng 2 ăn cơm.
Món ăn được mang lên, Dương Lộ gọi phần lớn là các loại thịt cá, hải sản tương đối đắt tiền, đồ ăn đủ màu sắc, cô ta nhiệt tình mời mọi người: “Các cậu cứ tự nhiên a! Đừng khách khí, hôm nay mình mời khách!”
Dương Lộ vừa ăn cơm vừa cười nói với Cố Vân Tịch: “Vân Tịch, thành tích của cậu tốt thật a! Sau này cậu có thể dạy thêm cho mình được không? Mình có thể trả lương cho cậu, có được không?”