Vách ngăn nâng lên, Lục Hạo Đình ôm người trong lòng chặt hơn, Cố Vân Tịch nhìn chiếc xe này lớn hơn chiếc RV hỏi: “Sao anh lại đi xe này vậy?”

Lục Hạo Đình cười nói: “Chuẩn bị cho em!”

“Cho em sao?”

“Ừ! Tuần tới em vào đoàn làm phim, đặc biệt chuẩn bị cho em xe này để nghỉ ngơi, cũng đã sắp xếp tài xế cho em, người của mình dùng vẫn tiện hơn chút.”

Cố vân Tịch: “...”

Chu đáo như vậy!

"Hôm nay xe vừa đến, anh sẽ cho người tới đây cải tạo một chút, đến lúc đó bên trong này làm bàn trang điểm, giường nghỉ ngơi, còn có phòng tắm, hiện tại em là người mới, trong đoàn làm phim chắc chắn sẽ không chuẩn bị phòng nghỉ ngơi cho em, có xe này rồi, em có thể thoải mái chút!”

"Hai ngày cuối tuần này, vừa vặn có thể làm xong, tuần sau em có thể sử dụng xe này rồi!"

Cố Vân Tịch tựa vào vai hắn, "Anh Hạo Đình, anh đối với em thật tốt! ”

"Vậy có muốn báo đáp anh một chút không?"

Cố Vân Tịch đặc biệt đưa đôi môi đỏ mọng của mình qua, không khí trong xe, nhất thời mập mờ!

Bên kia, sau khi Giang Minh Hàn xuống xe liền bắt taxi đi theo, những chuyện xảy ra trong xe RV khiến hắn chưa thể hoàn hồn!

Đại ca như vậy, khiến hắn bất ngờ!

Lại nhìn hai tấm hình kia trong điện thoại di động, trong ảnh sự vui thích trong đôi mắt đại ca hắn tràn ra ngoài. Giang Minh Hàn im lặng thật lâu rồi gọi điện thoại cho trợ thủ của mình. 

“A lô! Giang Tổng”. Trợ thủ nhấc máy. 

“Đầu tư cho đoàn phim Hạ Mộng Phồn Hoa 50 triệu nói bọn họ chăm sóc kỹ Cố Vân Tịch! Đừng để ai bắt nạt cô ấy!”

“Cố Vân Tịch?”

“Đúng! Nữ số hai, Cố vân Tịch!”

“Vâng!”

Giang Minh Hàn cúp điện thoại nhìn về phía chiếc xe RV, ánh mắt sâu thẳm!

Cố Vân Tịch, hy vọng cô đã nghĩ thông suốt, đừng khiến đại ca đau lòng!

Anh ta đang nghĩ thì lão nhị Đường Lạc bên kia gọi điện thoại đến. 

“A lô ! Nhị ca!”

“Chuyên của đại ca là sao thế?”

“Đại ca? Đại ca rất tốt a!”

“Bị người đàn bà kia mê hoặc thành ra như vậy rồi còn nói tốt?”

Giang Minh Hàn nghe vậy thì trầm mặc một hồi mới nói: “Nhị ca, gần đây Cố Vân Tịch thay đổi rất nhiều, có lẽ đã nghĩ thông rồi?

“Lúc trước, cô ấy cũng chỉ là cô bé mười mấy tuổi, từ nhỏ đã lớn lên trong hoàn cảnh đó, không hiểu chuyện là việc có thể hiểu được, hơn nữa bây giờ cô ấy cũng thay đổi không ít, nếu đại ca thích thì cứ để cô ấy bên cạnh đại ca đi!”

Đường Lạc không đồng ý với lời này: “Thay đổi? Lúc trước không phải đòi sống đòi chết sao? Sao đột nhiên lại thay đổi?”

“Đại ca là ai chứ? Loại phụ nữ đó sao xứng với anh ấy?”

Giang Minh Hàn mím môi: “Nhị ca, gần đây Cố Vân Tịch hiểu chuyện hơn không ít, em nhìn đại ca rất thích cô ấy, tạm thời chúng ta không cần lo! Nếu cô ấy còn không biết điều, em đương nhiên sẽ không cho cô ấy sắc mặt tốt!”

Đường Lạc hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Thay đổi rất nhiều? Hiểu chuyện hơn? A! Gần đây cô ta có phải rất thích đại ca hay không? Muốn cùng đại ca sống thật tốt?”

Giang Minh Hàn: “Vâng!”

“A! Hiểu chuyện cái gì? Thay đổi cái gì? Anh thấy sau khi cô ta đến Giang Châu thấy được thế giới xa hoa, thấy mình chênh lệch với người ta, biết mình có cố gắng cả đời cũng không bằng làm người phụ nữ của đại ca, muốn lấy được nhiều hơn nên mới đột nhiên thay đổi!”

“Loại phụ nữ không biết xấu hổ anh thấy nhiều rồi! Vì muốn thượng vị mà không chừa thủ đoạn nào, dựa vào nhan sắc để kiếm hơn, đại ca xem trọng loại đàn bà này thật là…”

Giang Minh Hàn nhíu mày một cái, mặc dù trong lòng anh ta không thích Cố vân Tịch nhưng lại cảm giác Nhị ca nói có chút quá đáng!

Trước kia anh ta có thành kiến, anh ta cũng không phải đứa ngốc, vì không thích nên cảm thấy ghét với hoài nghi mà thôi.

Cẩn thận, tỉnh táo suy nghĩ một chút, anh ta cảm thấy những lời tiểu Ngũ nói cũng có lý, mặc dù tính cách Cố Vân Tịch không ham chơi nhưng tuyệt đối kiêu ngạo!

Quá kiêu ngạo!

“Nhị ca, chắc Cố Vân Tịch không phải người dễ bị cám dỗ như anh nghĩ, cô ấy thông minh như vậy…”

“Cũng vì ỷ mình có mấy phần thông minh nên không biết trời cao đất rộng!”

Giang Minh Hàn: “...”

Đối với sự cố chấp của Đường Lạc, Giang Minh Hàn không biết nên nói cái gì!

Vị Nhị ca này cả ngày làm việc với một ít minh tinh danh viện nên thấy quá nhiều phụ nữ dựa vào thân thể để sống.

“Nhị ca, trước mắt em thấy Cố Vân Tịch không tệ lắm, bây giờ đại ca cũng chỉ cho cô ấy ít tiền cưng chiều cô ấy chút mà thôi! Đại ca còn nhiều mà, không có vấn đề gì lớn hết!”

“Nhị ca, lâu rồi em không thấy đại ca cười vui vẻ như vậy!”

Đường Lạc nhíu mày một cái, Giang Minh Hàn nói đến điểm chính: “Nhị ca, em có chút chuyện, sau này lại nói tiếp!”

Giang Minh Hàn cúp điện thoại, vì anh ta cũng không biết nói gì với Đường Lạc tiếp. 

Anh ta thấy Cố Vân Tịch chắc sẽ không chịu nổi nhưng ít ra trước mắt Cố Vân Tịch khiến anh ta thấy cũng không tệ lắm!

Hy vọng con mắt đại ca sẽ không sai!

Bên trong xe RV, Lục Hạo Đình muốn đưa Cố Vân Tịch đi ăn tối, Cố Vân Tịch ôm hắn: “Về nhà đi! Em nấu cho anh ăn!”

Lục Hạo Đình nhìn bàn tay trắng nõn kia của Cố Vân Tịch một chút: “Không có chuyện gì thì đừng xuống bếp, ra ngoài ăn cũng như vậy.”

“Không giống! Em muốn anh ăn đồ ăn nấu mà!”

Cố Vân Tịch lắc lắc cổ hắn: “Đi mà! Về nhà đi! Chúng ta đi siêu thị mua chút đồ ăn, em nấu cho anh ăn có được không?”

Lục Hạo Đình nhìn cô gái đang làm nũng với hắn, đoán cô thích bầu không khí đó, suy nghĩ một chút rồi cũng đồng ý: “Được, anh nấu cùng em!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play