Trực giác này, đến ngay cả chính Tần Mạc cũng cảm thấy buồn cười!
Nhưng chỉ cần nhớ đến ánh mắt của Cố vân Tịch trước khi hắn lên xe cứu thương kia, hắn lại có cảm giác kỳ lạ!
Cái ánh mắt đó…
Nhìn đứa con trai hiểu chuyện, trong lòng Diêu Văn Tích chua xót, hốc mắt lại đỏ lên cố nén nước mắt không cho rơi xuống: “Con khỏe là tốt, mẹ sẽ không để con có chuyện gì đâu!”
Tần Mạc không lên tiếng, nhìn về phía mẹ mình!
Mẹ mình sinh ra trong gia đình thế gia số một của Giang Châu, vốn là đệ nhất trong giới hào môn Giang Châu, sau đó gả cho người đứng đầu giới chính trị Giang Châu, vốn nên phong quang cả đời. Kết quả bị tiểu tam dè nhiều năm như vậy, nhìn đứa con riêng đường hoàng bước vào cửa nhưng không thể làm gì! Cả đời này thực sự thất bại!
Mà tất cả những điều này, đều vì mình là đứa con trai đoản mệnh!
Mẹ hắn đã đến tuổi trung niên, phong hoa tuyệt đại đã không còn, khuôn mặt bà ấy tiều tụy, nếp nhăn ở khóe mắt rất rõ ràng, tóc trên đầu thậm chí đã điểm hoa râm!
Đây không phải là dáng vẻ của phu nhân danh môn nên có!
Hắn nhớ rất rõ, tiểu tam kia còn lớn hơn bà ấy hai tuổi, cả người được chăm sóc còn trẻ hơn mẹ hắn nhiều!
Tần Mạc nắm chặt nắm đấm, cắn chặt môi!
“Mẹ! Mẹ đừng lo lắng cho con, con rất tốt, lúc trước khi phát bệnh là ngất xỉu, con phải điều dưỡng một thời gian dài mới có thể tỉnh lại, nhưng lần này con không phải còn rất khỏe sao! Có phải mẹ bận công việc nên mệt mỏi không? Mẹ về nghỉ ngơi cho khỏe trước!”
Diêu Văn Tích sinh ra trong gia đình thế gia giàu có, bà có sự kiêu ngạo của mình, cho dù đã lập gia đình nhưng vẫn không ở nhà làm phú bà mà trong tay bà vẫn có sản nghiệp.
Nghe những lời này của con trai, trong lòng Diêu Văn Tích như được an ủi: “Yên tâm, mẹ không mệt! Con nói đúng, lần này con đã khá lên nhiều, đúng rồi, bác sĩ nói thế nào?”
Đang nói, bác sĩ chủ trị cảu Tần Mạc nghe được Diêu Văn Tích đến, vội vàng tới xem một chút.
Diêu Văn Tích thấy bác sĩ tiến vào, vội vàng khách khí chào một tiếng, sau đó liền hỏi bệnh tình của con trai.
Bác sĩ điều trị họ Trương, tên là Trương Kiến Hoa, hơn năm mươi tuổi, là giáo sư y khoa nổi tiếng!
Trương Kiến Hoa nói: "Xin phu nhân yên tâm, tình trạng lúc này của Tần Mạc thiếu gia so với tưởng tượng của tôi tốt hơn rất nhiều, lần trước cậu ấy hôn mê rất lâu nhưng lần này lại không.”
"Chỉ là có điều, tôi kiểm tra cho cậu ấy rất lâu, cũng không phát hiện được nguyên nhân khác mà cậu ấy ngất xỉu hay là phát bệnh mới ngất xỉu. Lần này cậu ấy không ngất xỉu mà vẫn duy trì tỉnh táo, trạng thái cơ thể cũng rất tốt, không phát hiện hiện tượng suy yếu sau khi phát bệnh.”
"Nếu như thật sự nguyên nhân do phát bệnh vậy thì kết quả như vậy là một kỳ tích khiến người ta kinh hỷ, nếu là nguyên nhân khác thì chỉ có thể nói cậu ấy không phát bệnh.”
"Khoảng cách lần trước phát bệnh cũng rất lâu rồi, đây cũng là một tín hiệu tốt!”
Kỳ thật, trong lòng Trương Kiến Hoa cũng có chút nghi hoặc, dựa theo kinh nghiệm của ông mà phán đoán, chắc chắn Tần Mạc đã phát bệnh!
Nhưng tại sao tinh thần của cậu ấy lại như vậy?
Kết quả này đối với Diêu Văn Tích mà nói là đã rất tốt!
Mặc kệ như thế nào, tình trạng hiện tại của con trai không tệ hơn là hiện tượng tốt, so với trước kia mỗi lần con trai phát bệnh lần sau nghiêm trọng hơn lần trước, lần này như vậy đã rất tốt, rất tốt rồi!
Diêu Văn Tích liên tục nói cảm ơn, "Cảm ơn bác sĩ! Cảm ơn bác sĩ! ”
Trương Kiến Hoa nói vài câu rồi rời đi, hơn nữa còn nói, tình trạng hiện tại của Tần Mạc rất tốt, có thể xuất viện về nhà tĩnh dưỡng!
Đối với Diêu Văn Tích mà nói đó là câu nói trời ban!
Trước kia mỗi lần con trai phát bệnh phải ở trong bệnh viện rất lâu, ba nó bận rộn công việc, biết bệnh tình của Tần Mạc đã không cách nào cứu chữa liền không quan tâm!
Mỗi lần đều là một mình bà đến bệnh viện lạnh như băng này trông con trai sớm tối, bà rất sợ giây sau con trai rời khỏi mình mà đi.
Sau khi bác sĩ rời đi, Diêu Văn Tịch kích động rơi nước mắt, bà nắm tay Tần Mạc, hốc mắt đỏ bừng, dịu dàng nhìn con trai: “Con trai ngoan, con yên tâm, mẹ nhất định sẽ không từ bỏ! Phải tìm bác sĩ tốt nhất thế giới mẹ cũng sẽ chữa khỏi cho con, con sẽ không sao hết.”
Những lời này không biết nói cho Tần Mạc nghe hay nói cho chính bà nghe nữa, Diêu Văn Tích nắm tay con trai mình khóc không thành tiếng!
“Mẹ!”
Tần Mạc vội vàng ôm cả người Diêu Văn Tích, hắn biết nói nhiều cũng vô ích, mẹ hắn chỉ muốn bộc lộ chút cảm xúc cho nên hắn ôm bà ấy không tiếng động an ủi!
Đêm đã khuya, trong phòng bệnh yên tĩnh chỉ còn tiếng khóc nghẹn ngào của Diêu Văn Tích!
Đối với người phụ nữ bị tra tấn nửa đời người này, bờ vai gầy gò của con trai là bến cảng ấm áp duy nhất của bà ấy!
***
Cuối tuần này, thưa giãn, thoải mái!
Lần trước sau khi Lục Hạo Đình thân mật cùng Cố Vân Tịch xong, bản tính lưu manh của tên này hình như đã mở khóa hoàn toàn!
Bây giờ cứ dính lấy Cố Vân Tịch không rời!
Một cô gái yêu kiều mềm mại, trắng trẻo, non nớt lại còn xinh đẹp như vậy, ôm vào trong ngực rất thoải mái!
Giang Châu Đế Cảnh.
Trong phòng khách, Lục Hạo Đình ngồi trên ghế salon, Cố Vân Tịch nằm ngang trong lòng hắn, tay ôm điện thoại chơi game.
Trên bàn trà nhỏ bên cạnh, tiểu bạch đoàn tử đang dùng móng vuốt chơi máy tính bảng, làm một thú cưng IQ cao, tổng hợp gen công nghệ cao, nó chơi những trò chơi này, hoàn toàn không thành vấn đề.
Móng vuốt nhỏ thỉnh thoảng bấm tới bấm lui trên máy tính bảng, chơi đến là vui vẻ!
Ánh mắt Lục Hạo Đình nhìn vật nhỏ kỳ lạ trên bàn, "Em lấy ở nó ở đâu thế? Thật thông minh! ”
Cố Vân Tịch cười một tiếng: “Có chủ nhân thông minh là em, sủng vật của em đương nhiên cũng thông minh, nó đang yêu không?”
Tôi đáng yêu như vậy!
Đây chính là câu cửa miệng của tiểu bạch đoàn tử này!
Lục Hạo Đình cười một tiếng, sờ đầu cô một cái, sợi tóc mềm mại xuyên qua ngón tay thon dài của hắn, cảm giác này rất tốt!
Gần đây hắn rất thích làm động tác này.
“Quả thật rất đáng yêu, em thích là được!”
Con gái bình thường đều thích loại đồ lông xù này, tuy rằng bản thân Lục Hạo Đình đối với mấy thứ này cũng không có cảm giác, nhưng Vân Tịch thích, hắn không sao cả!
Cố Vân Tịch nói: "Gần đây anh rất bận phải không? Anh có thể ở đây cùng em không? Nếu không... Em sẽ đến bộ đội với anh? ”
Ánh mắt Lục Hạo Đình tối sầm lại, "Không cần, là ở đây với em là được rồi! ”
Dừng một lát, hắn mới nói: "Vân Tịch, trong khoảng thời gian sau này, thời gian anh ở cùng em có thể không nhiều, sắp tới có một cuộc diễn tập quân sự quy mô lớn, đến lúc đó em có thể không liên lạc được với anh rất lâu.
"Diễn tập quân sự?" Cố Vân Tịch không quá kinh ngạc, dù sao đối với quân nhân mà nói, điều này rất bình thường, "Mất bao lâu? Khi nào sẽ bắt đầu? ”
Lục Hạo Đình nói: "Còn đang chuẩn bị, cũng sắp rồi, phải hơn một tháng! ”
Nói cũng như không, Lục Hạo Đình không nói tỉ mỉ, đây là thói quen quân nhân.
Cho dù đối với người thân nhất thì chuyện ở quân đội cũng không tiết lộ quá nhiều.
Cố Vân Tịch không hỏi nhiều, vì cô cũng biết quy củ của bộ đôi cho nên cũng biết địa khái hắn đi đâu nên không hỏi.
“Em biết rồi, yên tâm đi! Em sẽ tự chăm sóc mình thật tốt, ngược lại là anh đó, mặc dù diễn tập nhưng cũng không được đưa mình vào nguy hiểm? Chăm sóc mình thật tốt đừng để em lo lắng biết chưa?”
Trong lòng Lục Hạo Đình mềm nhũn: “Được!”
Đang nói thì điện thoại di động của Cố vân Tịch reo!
Là Tần Mạc gọi đến!
Khóe miệng Cố Vân Tịch móc một cái
Tốc độ này so với tưởng tượng của cô còn nhanh hơn!
Người này cũng là một nhân vật lớn!