“Anh...... Lưu manh!” Lý Mạn vừa xấu hổ vừa tức giận, vỗ tay anh ra, ôm chén xoay người, nhìn người nhà Lục Kế ngoài cửa sổ tới nấu cơm, quật cường mím môi.
Tống Du thò người vào cháo của cô gắp hai đũa thức ăn: “Mau ăn, cơm sắp nguội rồi.”
Lý Mạn không yên lòng ăn cháo xong, được anh đẩy về phòng bệnh, chờ bác sĩ, y tá tới kiểm tra một phen, đo nhiệt độ cơ thể, thay thuốc lên đùi, lại uống thuốc bằng nước ấm, sau khi rửa mặt, nằm trên giường lăn qua lật lại thế nào cũng không ngủ được.
Tống Du ngồi trên ghế đầu giường của cô, mở tờ báo mượn từ phòng bên cạnh, “Muốn anh đọc báo cho em sao?”
Lý Mạn nghiêng người nhìn anh gật đầu.
Thanh âm Tống Du rất dễ nghe, không biết có phải bởi vì nơi này ngoại trừ bọn họ không còn ai khác, cũng không cần che dấu cái gì nữa, giọng điệu nói chuyện kia, cắn chữ dừng lại, đều giống như mang theo một loại nhịp điệu nào đó.
Tống Du đọc xong một bài báo, khẽ thở dài, đưa tay phủ lên đôi mắt trong suốt của Lý Mạn, “Nhắm mắt lại, ngủ đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play