Đặt tay lướt qua vết thương hai bên bụng đùi, Tống Du mở bình thuốc ra, bôi chút thuốc trắng, sau đó đắp băng gạc.
“Được rồi. Ban đêm khi ngủ phải cẩn thận không chạm vào vết thương.” Đóng hòm thuốc nhỏ lại, thu thập đồ đạc, Tống Du xoay người nói, “Ngủ sớm nhé, anh đi trước.”
“Aiz,” Lý Mạn giữ chặt ống tay áo của anh, “Buổi chiều xua đuổi voi rừng, thật sự không bị sao chứ?”
Tống Du dừng bước, buồn cười nhìn cô: “Còn muốn sờ à, nói đi, muốn sờ ở đâu? Để anh suy nghĩ trước.”
“Tống Du!” Lý Mạn tức giận nói, “Em nghiêm túc đấy.”
Tống Du nhìn đôi mắt trong suốt của cô tràn ngập bóng dáng của mình, bởi vì tức giận mà đôi môi đỏ mọng cong lên, xán lạn như hoa xuân, trong lòng khẽ động, kìm lòng không được đưa tay vuốt ve cổ cô, khom lưng hôn lên trán cô, khàn giọng nói: “Anh không sao.”
Đầu óc Lý Mạn ngây ra, tim đập thình thịch, ngay cả anh đi lúc nào cũng không biết.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT