“Mấy ngày trước Tiểu Mạn và Vương Mua ở kho văn phòng phẩm kiểm kê hàng tồn kho, ở phía sau kệ tìm được bộ truyện tranh “Tam quốc diễn nghĩa”, cả hai mới biết được, chính là bộ năm ngoái ồn ào huyên náo, nói là bị Hàn Lâm trộm đi.”
“Ah! Tìm thấy nó đằng sau kệ nhà kho?”
“Đúng thế.”
“Ai nha, vậy không phải là oan uổng thằng nhóc Hàn sao? Trời ơi, chuyện này, chuyện này... Triệu A Nhũ, thím không biết, lúc ấy ai nấy đều nói có mũi có mắt, đều nói là thằng bé trộm, đè đầu bảo nó thừa nhận, mắt đứa nhỏ cũng đỏ...”
Triệu Kim Phượng chỉ nghĩ thử, đã tức giận đến cả người run rẩy, đây là bắt nạt đứa nhỏ không cha không mẹ mà, phàm là có một người che chở, có thể mặc cho người khác công kích, oan uổng như vậy sao, “Cũng bởi vì việc này, đứa nhỏ về nhà...” Triệu Kim Phượng nói lời Hạ Tử Thu kể ngày hôm qua lại một lần, đương nhiên, trải qua miệng của bà, cuộc sống của Hàn Lâm ở quê nhà sẽ thảm tới bao nhiêu thì càng thảm bấy nhiêu. Cuối cùng, Triệu Kim Phượng đau lòng nói, “Cho nên đứa nhỏ vừa nói muốn ghi dưới danh nghĩa Tiểu Mạn nhà thím, trong lòng thím và lão già tử không nói hai lời đã đồng ý.”
“Vậy Tiểu Mạn và Tống đại đội trưởng thì sao?” Quý Đại Ny lo lắng nói.
“Lão đầu tử không đáp ứng vội, hỏi Tống Du trước. Phẩm hạnh của đứa nhỏ Tống Du kia cháu còn không biết,” Triệu Kim Phượng cười nói, “Thằng bé đương nhiên là nguyện ý, chỉ là tôn trọng Tiểu Mạn nhà thím, biết Tiểu Mạn không hề không muốn, chỉ là sợ tuổi còn nhỏ làm mẹ không tốt, ngay tại chỗ đã gật đầu. Thằng bé cũng chưa từng làm ba mà, ba mẹ mới nhận chức này sớm muộn gì cũng phải làm, coi như học tập trước.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play