“Phiếu vải không đủ, chỉ có mấy thứ này, cháu tìm chị Dương chị Hàn gom góp được năm thước.”
Triệu Kim Phượng suy nghĩ thử: “Quần áo ban đầu của cháu, bà lấy hai chiếc sửa một bộ quần áo cho thằng bé, lại làm hai chiếc quần mặc bên trong?”
Quần áo, giày dép và mũ nón của Tiểu Mạn Nhi có thể để lại, chẳng những có tám chín phần mới, cho dù là vết may hay là thêu hoa, đều là tinh phẩm trong tinh phẩm, Triệu Kim Phượng cất đi vốn là muốn dùng cho con cái của Tiểu Mạn Nhi.
Chỉ là vải vóc này trong mấy năm gần đây, đầu tiên là dùng cho Tiểu Mạn Nhi kết hôn, ngay sau đó là thêm quần áo cho Tống Du, làm hai đôi giày, hôm trước lại may cho Hàn Lâm một cái đệm, đã không còn bao nhiêu.
“Vậy bà chọn đồ thêu hoa ít chút rồi sửa.” Trong trí nhớ, bởi vì vải dệt trong nhà không mềm bằng vải bông mịn, lão thái thái sợ cháu gái mặc bị ngứa, chỉ riêng việc giặt, nhào nặn đã tốn không ít công sức, chứ đừng nói đến việc thêu hoa, khảm trang sức vào.
“Được.” Triệu Kim Phượng buông quần lót trong tay xuống, vào phòng mở rương ôm quần áo đi ra, “Đến giúp A Nhũ chọn lựa thử, xem dùng thứ nào mới tốt.”
Lý Mạn cầm một chiếc áo sơ mi màu lam nhạt, cái này ít thêu hoa nhất, chỉ có cổ áo, tay áo, thêu mấy đóa hoa tinh xảo các loại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT