Tư vụ trưởng tức giận đến mức đột nhiên vỗ bàn, đi theo lại nói: “Tiểu Lâm không nhận, tranh luận nói trong tay cậu bé có tiền, muốn gì không thể mua chứ. Lúc ấy cậu nhóc kia thi toán 100 điểm, tôi và đám người Trương phó đoàn, Phùng liên trưởng biết được, một người thưởng cho cậu một đồng hoặc là mấy hào, cộng lại cũng có bảy tám đồng, tuy rằng không mua được một bộ 48 quyển “Tam quốc diễn nghĩa”, mua một nửa vẫn là có thể.”
Tống Du gật gật đầu, ý bảo anh ấy nói tiếp.
“Cũng không biết Khúc Chính Thanh dạy con thế nào, người một nhà lại không có ai tin. Rơi vào đường cùng, Tiểu Lâm mở hộp gỗ nhỏ giấu tiền ra, kết quả lại phát hiện tiền đã biến mất. Theo hai đứa trẻ, Tứ Nữu và Tứ Oa tự mình nói, tiền là do Tứ Oa lấy, hơn nữa đây không phải là lần đầu tiên, Tiểu Lâm đã bắt thằng bé vài lần.”
Tống Du đăm chiêu.
“Dưới sự kinh hãi, Tiểu Lâm tất nhiên là một ngụm khẳng định là do Tứ Oa trộm. Ai ngờ Khúc Chính Thanh loại khốn này, không nói hai lời, lại động thủ!”
“Anh ta là một người lính, sao một đứa nhỏ có thể chịu đựng được? Một bạt tai đi xuống, Tiểu Lâm phun ra một ngụm hai chiếc răng lớn, mặt phải lập tức sưng lên cao. Sợ người ta phát hiện, ngày hôm sau đôi vợ chồng kia, lại nhốt người ở trong nhà, còn nói với bên ngoài, Tiểu Lâm chê thanh danh 'trộm cắp' của mình mất mặt, không muốn đi học! Mẹ, vô sỉ!”
Cho nên, Khúc Chính Thanh vì che dấu sự thật anh ta đánh Hàn Lâm, mấy ngày đó chẳng những không cho cậu nhóc kia ra ngoài gặp người, cũng không dẫn hắn đi khám bác sĩ! Phía sau lại càng sợ sự tình bại lộ, thanh danh của mình và con trai ruột thịt thối nát, mà nghĩ biện pháp đuổi người về quê?!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT