Lời vừa nói ra, một ít quá khứ lại hiện lên trước mắt: “Năm ba cháu hy sinh, Khúc Chính Thanh và Cốc Đông kết hôn năm năm vẫn chưa có con. Bên ngoài nói mẹ cháu muốn tái giá, hai vợ chồng họ muốn có con, một nhịp là hợp. Trên thực tế, ba cháu vừa hy sinh nửa năm, cháu và mẹ cháu đã rơi vào tay người buôn bán ma túy, ngay cả thỏa thuận nuôi dưỡng đó, đều do bọn họ buộc mẹ cháu ký.”
Lý Mạn không biết nên an ủi cô ấy như thế nào, lẳng lặng nghe, không lên tiếng.
“Đừng nhìn hai vợ chồng họ ngoài mặt sinh con, nhận nuôi nhiều hài tử như vậy, kỳ thật người chân chính nuôi con thật ra là cháu và Nhị Nữu. Trên giường nho nhỏ, chen chúc thì có thể ngủ năm sáu người, cháu và Nhị Nữu một người nằm một đầu, sợ bọn họ rớt xuống giường, đợi từng đứa nhỏ đến năm sáu tuổi, có thể tự lo cho mình, thì ở một bên dùng ván gỗ dựng cho bọn họ một chiếc giường, dời qua đó.”
“Từ lúc nhớ được, cháu chưa từng ngủ một giấc ngủ ngủ ngon, không phải đứa này khóc, thì là đứa kia, đát dầm ướt sũng đệm dưới thân, hừng đông rời giường, không phải cánh tay tê dại, thì là khó chịu ở hốc chân. Bao nhiêu năm này, cháu chưa bao giờ nằm thẳng.”
Đại Nữu nói xong, nằm thẳng duỗi tứ chi, “Dì Lý, cháu mệt rồi! Thật mệt mỏi!” Nhưng nếu thật sự buông tay, cô ấy lại không làm được!
Lý Mạn đau lòng nắm lấy tay cô ấy, sau đó bị cấn, tay cố bé đầy vết chai.
“Đại Nữu, cháu vẫn còn đi học?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT