Tống Du cười cười không nói chuyện gì, khom lưng ôm Lấy Hàn Lâm, nắm tay vợ ra khỏi bệnh viện, đi đến nhà hàng quốc doanh bên cạnh, một người một bát phở lót dạ dày, cưỡi ngựa trở về.
Khi về đến nhà, cả sân đều là mùi vịt hầm.
Tống Du nhận dây cương, buộc hai con ngựa bên dòng suối cho chúng ăn cỏ uống nước, Lý Mạn dắt Hàn Lâm đi vào trong, “A Nhũ, A gia, chúng cháu đã trở lại.”
Triệu Kim Phượng buổi sáng giặt một ít bông, nâng giá trúc ở trong sân, từng tầng từng tầng phơi nắng trong rây tre, lúc này, bà đang rây từng cái rây trúc lật bông, nghe tiếng vỗ vỗ bông trên người, “Đói bụng rồi đúng không, ăn cơm, hay là ăn bún canh vịt?”
“Ăn bún vậy, nhanh, cũng thuận tiện.” Lý Mạn buông tay Hàn Lâm ra, tháo túi xách bỏ vào trong phòng, rửa tay và mặt, rồi bảo Hàn Lâm rửa mặt, “A Nhũ, không phải nói với bà rồi sao, bông và miếng vải kia chờ cháu rảnh sẽ giặt.”
“Cháu?” Triệu Kim Phượng bật cười nói, “Chỉ có cánh tay nhỏ bé kia, có thể làm gì?”
Lý Mạn không phục nắm chặt tay: “Cháu rất mạnh mẽ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT