Tống Trinh vừa dứt lời, Hàn viện trưởng mời tới hỗ trợ trên mặt cũng có hơi không nhịn được, nhà ông ấy ở cách vách, đoạn thời gian gần đây thân thể bạn già không tốt, vẫn ở lại trong chuồng trâu, Tống Trinh nói như vậy, chẳng phải là đang ám chỉ cái gì sao?
Vợ của Hàn viện trưởng lại càng nóng nảy, lập tức tức giận, “Tiểu Trinh cháu có ý gì, thuốc mỡ kia tuy tốt, nhưng nhà chúng ta cũng không phải loại người nhìn thấy thứ tốt không đi được...”
Tống Nguyên Tư vừa nghe, biết hỏng rồi, vội vàng giải thích: “Chị dâu, chị dâu đừng tức giận, đứa nhỏ không biết tình huống bên này của chúng ta, nó chỉ coi như có lưu manh nào trong thôn tới đây...”
Lời này cũng khó nói, truyền ra ngoài, người trong thôn sẽ tới đây náo loạn, Tống Nguyên Tư dừng lời, chắp tay khom người, “Xin lỗi rồi, hôm nay mệt mỏi mọi người rất nhiều...”
“Hàn viện trưởng, dì Phương,” Tống Trinh chặn lời của cha lại, lại đây khom người thật sâu, “Rất xin lỗi, là cháu nóng nảy không chọn lời.”
Sắc mặt Phương Bạch An đỡ lại, theo đó thở dài một tiếng: “Muốn nói thật sự có ai cầm, mọi người vẫn nên hỏi Viện Viện đi.”
“Viện Viện?!” Ba người cả kinh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT