“Qua một thời gian ngắn nữa đi.” Tống Du nhận chén trà Tần Mạn Dung đưa tới, nói một tiếng cảm ơn, nói với mẹ Viên, “Quá đột ngột, Tiểu Mạn phải có một quá trình thích ứng, nhị lão trong nhà bên này, chúng cháu cũng phải nói trước một tiếng.”
Bà Viên thất vọng thở dài, đứng dậy gọi lại.
Viên Thừa Khang thì thấp giọng nói với bọn họ về tình huống của Hàn gia.
Ông ngoại Hàn là giáo sư khoa khảo cổ học Đại học Bắc Kinh, bà ngoại Hàn làm việc ở khoa ngôn ngữ Trung Quốc, khi hai người còn trẻ vì lý tưởng của mình quanh năm bên nhau thì ít xa nhau thì nhiều, chỉ có một cô con gái là Hàn Lệ Châu.
Người già mất con gái, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, vừa mất bốn người một nhà con gái, hai người có hơi không tiếp nhận được, hai người lập tức ngã bệnh, cũng bởi vậy tránh được đủ loại vận động trong trường học, chỉ là hai năm gần đây bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng.
“Cho nên hai người họ mới sốt ruột như thế, hai người các em đừng lạ.”
Viên Thừa Khang nói thành khẩn như thế, Lý Mạn cũng không giấu diếm, nói băn khoăn của mình ra: “Năm đó ba Lý gặp chuyện không may, A gia, A Nhũ cũng bệnh không nhẹ, vì cho bọn họ một hy vọng sống sót, Dương Ngọc Liên hoảng hốt nói mình đang mang thai, ba Dương đưa em cho Dương Ngọc Liên, để bà ấy đưa đến bên cạnh nhị lão.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT